Chương 12: Va chạm bất ngờ

- Ui da! Đột nhiên, lực đẩy không biết từ đâu tăng lên, khiến cho Lê Tuyết loạng choạng một hồi, bàn tay đang nắm lấy Trần Hiểu Mẫn cũng trượt xuống. - Chị dâu! Chị dâu... Nghe thấy tiếng kêu hoảng hốt của Trần Hiểu Mẫn bên tai, Lê Tuyết sau khi đứng vững, khó khăn quay đầu lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Hiểu Mãn đang dần bị kéo ra xa. - Hiểu Mẫn! Hiểu Mẫn... Họ bị đám đông kéo theo các hướng khác nhau. Thấy vậy, Traqnf Hiểu Mẫn lo lắng nhón chân lên và kêu to với Lê Tuyết: - Chị dâu! Chúng ta gặp nhau ở cổng! Cẩn thận... Nghe được Trần Hiểu Mẫn nói, Lê Tuyết lớn tiếng đáp lại: - Biết rồi! Lê Tuyết miễn cưỡng đi theo đám đông và tiếp tục đi vào. Cô ta nhìn xung quanh, nhưng may mắn thay, xung quanh cô ta lúc này là các cô, dì và các cô gái trẻ nên cô ta cũng không cần quá lo lắng. Khi đang đi, vừa định lách ra khỏi cửa, cô ta bất ngờ bị một lực đẩy lùi lại và đâm vào một nhóm người khác — Lê Tuyết còn chứ kịp phản ứng thì đã bị một lực phía sau ép chặt vào trong lòng của người phía trước. Để giữ thăng bằng, cô ta nhanh chóng đặt tay lên khuôn ngực săn chắc trước mặt. - A… Cô ta bị lực phía sau đẩy lên, kết quả là cô ta đã áp sát vào người trước mặt từ đầu đến chân không một khe hở. Cùng lúc đó, Võ Tùng Quân, người đang mắng thầm trong lòng vừa rồi, tâm trạng ngược lại cũng tốt hơn. Cậu nhìn xuống cơ thể mềm mại đang trong vòng tay mình. Vốn dĩ cậu đang nhìn chằm chằm vào người đẹp trung niên Huỳnh Kim Ngân, nhưng không may sau đó cậu đã mất dấu, đám đông xung quanh khiến cậu ta bực bội, khi cậu ta định dùng lực điện để thoát khỏi đám đông ồn ào và đông đúc, thì trước ngực bất ngờ chui vào một người mềm mại thơm tho, thân thể áp chặt vào người anh. Câu kinh hô tinh tế và dịu dàng của người phụ nữ trung niên xinh đẹp khiến cơn cáu kỉnh trong lòng cậu bị cuốn đi. Võ Tùng Quân cúi đầu nhìn người chỉ cao ngang ngực mình, từ góc độ của cậu không nhìn thấy đôi mắt của cô ta, chỉ có lông mi dài, mũi xinh, khuôn mặt khả ái, trắng noãn mà thôi. Cậu thô lỗ duỗi tay ra ôm lấy eo cô ta, một lòng bàn tay lớn đặt dưới eo cô ta một cách nguy hiểm, gần như sắp chạm tới mông cô ta. Ngay khi cô ta định xoay người và thoát khỏi vòng tay của người đàn ông, đám đông lại đẩy cô ta lần nữa, lần này lưng cô ta dựa vững chắc vào khuôn ngực rộng lớn của người đàn ông, một tay gần như còn ôm eo Lê Tuyết, lập tức dùng sức ôm Lê Tuyết vào lòng, tay kia thì nhanh chóng vén chiếc váy ngắn của Lê Tuyết lên và luồn vào giữa đôi chân thon thả của Lê Tuyết. - A… Lê Tuyết thốt lên một tiếng ngắn sau cuộc tấn công bất ngờ, nhưng giọng của Lê Tuyết hoàn toàn bị át đi trong tiếng ồn xung quanh. Trước khi cô ta có thể phản ứng, Lê Tuyết đã không thể làm gì khác ngoài bị đám đông cuốn vào vòng tay của Võ Tùng Quân. Đám đông sau đó tiếp tục bon chen lại, và tay ôm eo Lê Tuyết được điều khiển một cách có chủ ý, đám đông lần lượt kéo đến từng lớp một, người phía sau lưng đã hoàn toàn áp sát vào bờ mông cong cong của Lê Tuyết, Lê Tuyết bị siết chặt vào vòng tay của người phía sau, thậm chí không thể cử động được. Bàn tay bên trong váy đã bao phủ lên bờ mông mịn màng và mềm mại của Lê Tuyết. Lê Tuyết luôn quen với việc mặc chiếc quần tất pha lê trong suốt màu da hai mảnh dưới váy, nên cặp mông gần như hoàn toàn không mặc gì lộ rõ ​​sự căng đầy và đàn hồi trước bàn tay lạ đã chiếm trọn nó. - Dê xồm! Sau vài giây ngây người, cuối cùng Lê Tuyết cũng có phản ứng. Nhưng trong vài giây đó, người đàn ông lạ mặt phía sau đã hoàn toàn khống chế cơ thể mỏng manh của Lê Tuyết. Đám đông xung quanh và bên cạnh cậu ta dường như cũng âm mưu với kẻ biến thái này, ép Lê Tuyết thật chặt, khiến cơ thể Lê Tuyết hoàn toàn không thể cử động.
0 bình luận
aaa