Chương 11: Trời xui đất khiến

Không biết có phải là do quá đa tâm hay không mà Lê Tuyết phát hiện có một đôi mắt rực lửa cách đó không xa luôn nhìn chằm chằm vào mình một cách đắm say, chàng trai mang ba lô, dáng người cao thẳng, môi đỏ răng trắng và khuôn mặt như ngọc, có thể xem là một thanh niên đẹp trai, có điều cô ta cũng đã quen với ánh mắt nóng bỏng của đàn ông, cho nên cũng thản nhiên kéo em chồng Trần Hiểu Mẫn và Huỳnh Kim Ngân về phía trước để nói lời từ biệt. - Chị dâu, ở đây, nhanh lên… Trong sân miếu Quan m đông đúc, sau khi chia tay Huỳnh Kim Ngân, Trần Hiểu Mẫn quay người gọi Lê Tuyết, người sắp bị đám đông phía sau áp đảo. Vì hôm nay là ngày chợ búa, nên có đủ loại người mua kẻ bán tấp nập, nên cô ấy không thể tách ra chị dâu. Nhưng hôm nay cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, mà Lê Tuyết lại có hứng thú với những người bán hàng rong đền miếu Quan m. Cô ta đi vài bước lại dừng lại để nhìn xung quanh rồi sờ sẵm. Thay vào đó, Trần Hiểu Mẫn, người thường thích đi mua sắm và vui chơi, lại đang lo lắng quan sát bóng dáng của cô ta. - Đến đây đến đây. Lê Tuyết nghe thấy giọng nói rất nhỏ của Trần Hiểu Mẫn, miệng đáp lại, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chiếc hộp nhỏ bằng gỗ chạm khắc trên tay. Có nên mua nó không nhỉ? Cái này dùng để đựng son phấn cũng được, nhỏ nhắn xinh xắn, chạm khắc cũng tốt. Nhưng cô ta thường không có thói quen thoa son, vì vậy mua nó cũng thật lãng phí... Ngay khi cô ta còn chần chừ, người bán hàng vốn đang chào mời khách khác, không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt và nhiệt tình chào hàng cho cô ta. - Cô à, cô có con mắt thật tốt. Hộp đựng son phấn này được làm bằng gỗ cẩm lai chất lượng cao, chạm khắc tinh xảo, phải mất bảy ngày thợ điêu khắc mới chạm khắc xong nó đấy! Người bán hàng nhìn thấy Lê Tuyết ăn mặc quần áo cao cấp, thân hình toát ra khí chất khác hẳn phụ nữ bình thường, dung mạo xinh đẹp hiếm thấy, nên ân cần giới thiệu. - Cái này bao nhiêu? Lê Tuyết liếc nhìn người bán hàng. Hay là hỏi giá trước, e rằng giá không rẻ. - Không đắt đâu, chỉ có năm trăm ngàn thôi. Người bán hàng xoa xoa tay. - Năm trăm ngàn? Đắt quá… Thường nói cước viễn thông, lệ phí đắt, đồ thủ công đúng là không hề rẻ. Vào lúc này, Trần Hiểu Mẫn thấy chị dâu không có bước đi nên chen qua đám đông và đi trở lại. - Chị dâu, nhìn cái gì vậy? Chị... muốn mua hộp đựng son? Trần Hiểu Mẫn chưa kịp nói xong thì đã bị Lê Tuyết cắt ngang: - Cám ơn, tôi sẽ suy nghĩ lại. Cô ta đặt chiếc hộp chạm khắc bằng gỗ đang thưởng thức trong tay xuống, mỉm cười với người bán hàng, nghiêng người giữ chặt tay của Trần Hiểu Mẫn, không cho cô ấy cơ hội rườm rà, kéo cô ấy đi về phía trước, chen vào đám người xung quanh, rời khỏi cái sạp bán cái hộp nhỏ. Mặc dù thích nhưng không dùng được, giá lại quá đắt nên không mua luôn. - Chị dâu, sao sau khi xem lâu như vậy lại không mua? Trần Hiểu Mẫn kỳ quái hỏi. Cô cảm thấy chị dâu rất thích vật nhỏ đó, nếu không tại sao lại đứng xem lâu như vậy? - Vật nhỏ đó có giá năm trăm ngàn, đắt quá. Dù sao chị cũng không cần, quên đi! Cô ta giải thích với Trần Hiểu Mẫn. - Chị dâu... Sau khi nghe được lời nói của Lê Tuyết, cảm xúc của Trần Hiểu Mẫn đột nhiên dâng trào. Rõ ràng đã gả vào nhà họ Trần, coi như là một gia đình giàu có ở Viêm Đô, nhưng thậm chí không dám mua một hộp đựng son nhỏ... Điều đó có nghĩa là chị dâu đã không thay đổi đức tính giản dị tốt đẹp của mình sau hai năm kết hôn, điểm này mạnh hơn nhiều so với thiên kim tiểu thư của cô, so với người anh trai được cưng chiều của cô là Trần Dũng, người đã được chiều chuộng từ nhỏ và luôn kiêu ngạo và vô lý, đúng là kẻ trên trời người dưới đất…. Lê Tuyết quay đầu nhìn lại Trần Hiểu Mẫn, cười dịu dàng: - Hiểu Mẫn, mặc dù chỉ gả vào gia đình họ Trần của em, cũng trở thành quản lý của công ty di động, nhưng mà tiền thì cái nào đáng xài mới xài thôi, không nên xài tiền lung tung, điều đó chính là phung phí đấy. Cô ta biết Trần Hiểu Mẫn đang tiếc nuối thay cô ta, nhưng điều đó là thừa, bởi vì cô ta chưa bao giờ cảm thấy đức tính giản dị của mình là xấu. - Đã là con dâu của một nhà giàu có mà không mất đi bản chất, chị dâu, điểm này chị tốt hơn nhiều so với những cái gọi là tiểu thư nhà giàu thích mua sắm phù phiếm và thô tục bằng thẻ tín dụng đấy! Trần Hiểu Mẫn thật sự rất bội phục chị dâu của cô ấy. Trong khi vừa trò chuyện, họ vừa di chuyển qua đám đông một cách khó khăn, chuẩn bị đi về phía cổng của miếu Quan m. Lê Tuyết vừa đi vừa hối hận, không ngờ càng đi tới cửa càng nhiều người, bây giờ mà quay lại cũng không được, chỉ có thể cùng đám người tiến lên phía trước.
0 bình luận
aaa