Chương 5: Mỗi người một ý

Khi Đỗ Yến nghe những lời này của Đặng Tú Nguyên, con bé chớp đôi mắt to ngấn nước, bĩu cái môi nhỏ nhắn và trừng mắt nhìn mẹ nuôi của anh họ mình. - Tôi không nghĩ Tùng Quân lại coi trọng tiền bạc như vậy. Mấu chốt là hứng thú. Nếu Tùng Quân có hứng thú, nó có thể đến công ty bảo hiểm của chúng tôi làm công việc quản lý! - Bùi Ngọc phản bác. - Tôi vẫn muốn cảm ơn ý tốt của mọi người thay Tùng Quân trước, nhưng tôi sợ nó sẽ không đến chỗ nào đâu. Võ Ngọc Hằng mỉm cười nói. - Tại sao? Mẹ con bà đã nói chuyện chưa? Đặng Tú Nguyên hỏi: - Tùng Quân nghĩ như thế nào vậy?" Đúng lúc này, nhạc chuông điện thoại vang lên, Bùi Ngọc lấy điện thoại từ trong túi xách ra và liếc nhìn Võ Ngọc Hằng một cái, Võ Ngọc Hằng ngay lập tức biết là ai đang gọi tới, mà Võ Ngọc Hà và Đặng Tú Nguyên từ trong ánh mắt của họ cũng có thể đoán được đó là ai. - Anh à, Tùng Quân vẫn chưa về! Chị Ngọc Hà, chị Tú Nguyên, chị dâu Ngọc Hằng chúng ta đều ở đây, chỉ đợi Tùng Quân về thôi, em cũng đã đặt nhà hàng vào buổi trưa rồi! Bùi Ngọc nói: - Ừ , được rồi, khi nào Tùng Quân về, em sẽ nói cho anh biết ngay, ý của anh em sẽ nói lại cho chị dâu, được rồi, tạm biệt! - Ồ, tôi hiểu rồi. Đặng Tú Nguyên đột ngột nói: - Có vẻ như ông Khanh đã bí mật ra tay trước, muốn đoạt Tùng Quân của chúng ta?! Những người phụ nữ nhìn Bùi Ngọc chăm chú, Bùi Ngọc nhìn Võ Ngọc Hằng và nói: - Chị dâu à, anh Khanh nhờ em nói lại ý của anh ấy cho chị, đó là anh ấy muốn để Tùng Quân đến công ty truyền thông Hoa Kiều của anh ấy làm phó chủ tịch. Anh ấy nói đây cũng là ý của Tú Trinh. Võ Ngọc Hà và Đặng Tú Nguyên im lặng nhìn Võ Ngọc Hằng, Võ Ngọc Hằng không có phản ứng gì bất thường khi nghe tên chồng cũ và tình địch của mình, bà ấy vẫn mỉm cười nhẹ nhàng và duyên dáng nói: - Ngọc à, chị đã nói với em rồi mà. Em không cần phải kêu chị bằng chị dâu nữa, chị vẫn là chị của em. Còn về phần ý của ông ta hay ý của cô ta cũng không quan trọng, quan trọng là ý của Tùng Quân, mặc dù chị biết Tùng Quân sẽ thỉnh thoảng đi gặp cha nó để ngồi tán gẫu, nhưng chị nghĩ mọi người cũng đã nhìn Tùng Quân lớn lên, cũng hiểu rõ tính tình của nó, mọi người cho rằng nó sẽ đi đến chỗ cha nó làm phó chủ tịch sao? Võ Ngọc Hà, Đặng Tú Nguyên và Bùi Ngọc nhìn nhau, họ đều biết tính cách của Võ Tùng Quân, mặc dù bình thường hay cười đùa và không kiềm chế, nhưng trong lòng nó rất nguyên tắc, một khi đã quyết định điều gì thì không ai có thể thay đổi được. Bùi Ngọc gật đầu và nói: - Đúng vậy, tuy chị và anh Khanh không còn là vợ chồng nhưng dù sao thì chị cũng là mẹ của Tùng Quân, cho nên chị sẽ mãi là chị dâu của em. Em gọi Tú Trinh chính là gọi bằng em gái đấy. Thực ra, anh Khanh và cả nhà họ Bùi của em phải nên cảm ơn sự rộng lượng của chị. Tùng Quân và bé Tuyền cũng không có oán hận gì về chuyện làm sai làm của cha chúng, cũng không có mâu thuẫn gì, ngược lại, tụi nó hay thường đi đến chỗ của cha tụi nó ngồi nói chuyện, tình cảm cha con của họ cũng khá tốt. Những điều này đều là do chị dâu có cách giáo dục, đối với sự khoan dung và rộng lượng của chị, anh Khanh vẫn luôn cảm kích trong lòng, thậm chí Tú Trinh cũng vô cùng bội phục! Còn về phần việc làm của Tùng Quân, em nghĩ với tính cách của nó, chắc nó sẽ không đi đến chỗ cha nó đâu. - Vậy thì chính xác thì nó muốn làm gì chứ? Ngọc Hằng, Tùng Quân có nói với bà là sau khi tốt nghiệp nó muốn làm gì chưa? Đặng Tú Nguyên vừa lúc dời đi sự chú ý của Võ Ngọc Hằng, bà ấy biết mặc dù bạn thân không để tâm nhưng thực chất cũng không muốn nghe quá nhiều về tên của chồng cũ và tình địch. - Với mối quan hệ của tôi, sắp xếp Tùng Quân vào bệnh viện của chúng tôi cũng rất dễ dàng. Tuy nhiên, tôi đã biết nó sẽ không chịu. Võ Ngọc Hằng mỉm cười dịu dàng, nói: - Nó không muốn mỗi ngày bị quản lý, với cái tính ngông cuồng và phóng túng của nó, tôi sợ rằng cho dù một ngày nó cũng không thể chịu đựng được. - Chuyện công việc chúng ta không quản được, vậy thì chuyện bạn gái chúng ta có thể quan tâm một chút nhé! Võ Ngọc Hà cười dịu dàng: - Bệnh viện chúng ta có rất nhiều bác sĩ và y tá xinh đẹp đấy, đảm bảo sẽ có không ít người trong số họ gọi điện cho Tùng Quân đâu. Ha ha! - Mấy chị còn ngại trên người thằng nhóc này không có đủ điện lực sao? Bùi Ngọc gắt giọng:: - Có một lần vào Tết Nguyên Đán nó đã ôm em một lúc, mặc dù em ăn mặc dày đến như vậy mà còn bị điện giật đấy! Em sợ thằng nhóc ngu ngốc đó rồi, cả người là một con hổ điện! Bà ấy nhếch miệng hờn dỗi, nhưng trong lòng lại không khỏi nhớ nhung cảm giác tuyệt vời khi được Võ Tùng Quân ôm, cảm giác dòng điện chạy toàn thân tê tê rất tuyệt vời. - Trong kỳ nghỉ hè năm ngoái tôi cũng đã bị điện của thằng nhóc ngu ngốc đó giật, không biết nó bắt đầu luyện loại khí công gì đó từ khi nào. Lần đó thực sự khiến tôi sợ chết khiếp! Võ Ngọc Hà cũng gắt giọng, miệng hờn dỗi, nhưng trong lòng cũng không khỏi nhớ lại cảm giác bị Võ Tùng Quân điện giật vào mùa hè năm ngoái. Lúc đó, bà ta đang mặc một chiếc váy liền áo ngồi tàu điện, bị Võ Tùng Quân ôm eo từ phía sau. Mặc dù là cháu trai và cũng có lẽ chỉ là một cử chỉ vô ý, nhưng lại có một cảm giác tuyệt vời tê dại và ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, từ trong ra ngoài, cảm giác hạnh phúc, thoải mái và dễ chịu chưa từng thấy lan tỏa ra từ trong lòng và cánh tay của Võ Tùng Quân, bà ta không phải bị dọa chết, mà là thoải mái đến mức suýt ngất.
0 bình luận
aaa