- Tú Nguyên đến rồi!
Võ Ngọc Hằng từ từ đứng dậy.
- Bà còn mệt thì ngủ thêm một lát đi, dù sao Tùng Quân cũng chưa về! - Đặng Tú Nguyên quan tâm nói.
- Tôi cũng không thể ngủ được, cho nên chỉ chợp mắt một chút thôi! Tối qua quá bận rộn với ca mổ sinh khó đó, thực sự có chút mệt mỏi!
Võ Ngọc Hằng vươn vai một cách ưu nhã và lười biếng, cười duyên oán trách nói:
- Với lại bà và chị tôi cứ ở đó tán gẫu, tâng bốc lẫn nhau, ai có thể ngủ được chứ?
- Đều thành những bà thím trung niên hết rồi. Nếu chúng ta không tâng bốc nhau thì làm sao mà sống được nữa chứ?
- Bây giờ toàn cầu có nguy cơ khủng hoảng tài chính, không phải đều đề xướng tất cả phải sưởi ấm lẫn nhau sao? Chúng ta tâng bốc nhau, cũng có thể coi là tâm lý an ủi và sưởi ấm lẫn nhau đúng không!
Ba người phụ nữ trung niên xinh đẹp cùng nhau cười to.
"Đinh đồng" chuông cửa lại vang lên, Đỗ Yến gọi:
- Anh họ
Rồi chạy tới như chạy nước rút, ba người phụ nữ cũng đồng thời nhìn về phía cửa.
- Bé Yến ngoan quá! Anh họ Tùng Quân của cháu vẫn chưa về sao? Dì còn tưởng đã đến muộn nữa chứ! Tiếc là hôm nay bé Văn phải đi thi không thể đến để chơi cùng với cháu, ồ… hóa ra là chị Ngọc Hà với chị Tú Nguyên đã đến rồi à?
Một thiếu phụ xinh đẹp trông thành thục và gợi cảm trong chiếc váy OL bó sát. Phần thân trên là áo sơ mi có cổ viền ren, thân dưới là chiếc váy dài đến đầu gối. Tuy không phải ăn mặc hở hang nhưng lại cho người ta cảm giác rất gợi cảm và quyến rũ.
Ngực nhô lên ra rất săn chắc, eo thì lại đặc biệt hấp dẫn, thon thả, rất xứng đôi với cái mông tròn trịa duyên dáng, trên người tỷ lệ hoàn mỹ, rõ ràng chính là đang giải thích cái gì gọi là dáng người yêu mị!
Một đôi chân dài mang một đôi tất đen đã đẹp lại thêm một đôi giày cao gót màu tím thì càng quyến rũ. Mỗi bước đi của bà ấy thực sự là một thử thách về ý chí của một người đàn ông. Đường cong hoàn hảo dường như dành riêng để giết chết ánh mắt đàn ông, nhìn sao cũng không thể nào tìm ra được khuyết điểm.
- Ngọc à, em mặc đồng phục quá đẹp!
Võ Ngọc Hà mỉm cười khen ngợi.
- Ngọc à, nhìn thân hình gợi cảm của dì nó mà trái tim tôi tan nát. Không thể trách công ty bảo hiểm của dì làm ăn lại tốt như vậy! - Đặng Tú Nguyên trêu đùa.
- Không lẽ chị Tú Nguyên bán chạy nhà cửa là vì dáng sườn xám gợi cảm này sao?
Bùi Ngọc cười duyên mỉa mai đáp lại.
- Nói rất hay, cũng chỉ có em Ngọc đây mới có thể trị được cho bà chủ bất động sản thô lỗ và càn quấy của chúng ta thôi!
Hai chị em Võ Ngọc Hà và Võ Ngọc Hằng không hẹn mà cùng vỗ tay thán phục.
- Nếu nói tôi càn quấy, ừ thì tôi thật sự rất càng quấy.
Đặng Tú Nguyên theo thói quen cãi nhau với Bùi Ngọc, không có tức giận mà chỉ cười duyên nói:
- Tôi nói trước đấy, máy người ai cũng không được giành với tôi, mà các người cũng giành với tôi không nỗi đâu, Tùng Quân tốt nghiệp trở về, sẽ gia nhập công ty của tôi làm phó chủ tịch!
- Tùng Quân học y, làm sao có thể vào công ty bất động sản được? Vốn không có thuộc chuyên môn gì cả!
Võ Ngọc Hà liếc nhìn Võ Ngọc Hằng nói:
- Vẫn nên vào bệnh viện của chúng ta thì mới đúng, tương lai, sẽ lại vào một trường đại học chuyên về chuyên khoa chính quy, với trí tuệ và sự nhiệt tình của Tùng Quân, dư giả trở thành một bác sĩ giỏi!
- Chị à, suy nghĩ của chị xưa như trái đất rồi. Hiện tại có bao nhiêu người còn vướng bận chuyện chuyên môn? Nguyên nhân chính là không chuyên môn mới có chỗ để phát triển không gian!
Đặng Tú Nguyên phản bác:
- Cho dù là thuận lợi đi vào đại học chuyên khoa chính quy, làm một bác sĩ chủ nhiệm khoa cũng không phải là chỉ được trích thêm phần trăm tiền hoa hồng cho một ca phẫu thuật trong bệnh viện thôi sao? Tùng Quân đi tới chỗ em làm Phó chủ tịch, lập tức không cần phải phấn đấu 20 năm, nhà xe đều sẽ đầy đủ, cũng chỉ cần chờ người đẹp lao vào vòng tay của mình để cưới vợ và sinh con mà thôi!