Tình Nhân Nhỏ
Ngã Cật Đường Quả
Chương 9
Mặc dù Tạ U U không nghe được người phụ nữ ở đầu bên kia điện thoại nói gì, nhưng từ trong lời nói của Thẩm Phi Bạch, cô có thể suy đoán được nội dung cuộc điện thoại. Bây giờ Thẩm Trung còn đang ở chỗ cô, đối với Tạ U U mà nói đó cũng là một rắc rối bỏng tay. Đầu tiên là mẹ ruột của đứa bé, cho dù cô ta có suy nghĩ gì với Thẩm Phi Bạch, nhưng con trai quả thật là con ruột của cô ta.
Nếu như bị Tô Đình biết bây giờ con của cô ta lại đang chạy tới chỗ nhân tình của chồng, chắc chắn trong lòng cô ta sẽ khó chịu, cảm thấy cô có hiềm nghi bắt cóc con trai mình. Nếu như Tô Đình còn là một người phụ nữ có thủ đoạn, không chừng sẽ ngấm ngầm ngáng chân làm khó dễ cô, cảnh cáo bắt bí cô.
Đối với Tô Đình mà nói, cho dù cô không phải là tình địch, thì cũng chẳng thể là bạn bè. Tô Đình chú ý đến sự tồn tại của cô cũng là bình thường. Nếu như nói cô không sợ rước lấy phiền phức không cần thiết cho mình, thì đó cũng là giả.
Mặc dù Tạ U U cảm thấy mình yếu đuối, không bảo vệ được bản thân, nhưng cô rất hiểu cách lẩn tránh nguy hiểm.
Huống hồ, con trai của cô ta còn không phải là người bình thường, mà là tiểu thái tử vàng ngọc bảo bối của nhà họ Thẩm. Bây giờ có rất nhiều cô gái vì muốn tiếp cận ba cậu ấy mà đã bỏ đủ sức lực với Thẩm Trung, cô cũng phải mau tránh nghi ngờ này.
Cho nên khi Tạ U U nghe Thẩm Phi Bạch nói, ngày mai sẽ đưa Thẩm Trung trở về trường, trong lòng cô quả thật thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Phi Bạch vốn đang nói chuyện điện thoại, nhưng vẻ mặt của anh đột nhiên dừng lại một chút, chỉ là không quá rõ ràng. Ánh mắt của anh bình tĩnh liếc nhìn cô nhân tình nhỏ đang ôm trong lòng.
Cô gái vẫn là dáng vẻ nhỏ bé ngoan ngoãn, an tĩnh tựa vào vai anh, nép vào ngực anh, giống như con mèo nhỏ lười biếng. Tiểu mỹ nhân vừa ngâm nước nóng xong, trên người có hơi nóng ướt át, hun đến da thịt trắng nõn đều là ý
xuân nhàn nhạt và sắc hồng phơn phớt, rõ ràng là đang ở trạng thái khá thoải mái.
Đương nhiên anh đoán không sai, bả vai của Tạ U U làm động tác thả lỏng rất nhỏ.
Dạng cáo già giống như Thẩm Phi Bạch, đương nhiên không gì có thể trốn được ánh mắt của anh.
Mặc dù Tạ U U vẫn luôn biết điều này, ở trước mặt anh lúc nào cô cũng khá cẩn trọng, chỉ là nhiều khi đối diện với người đàn ông, cô vẫn lộ ra mình quá non nớt, rất dễ bị nhìn thấu.
Cô vừa mới khẽ thở phào một hơi, có lẽ anh có thể nghĩ ra trong lòng cô thả lỏng cái gì.
Đầu ngón tay hơi thu lại, trong đôi mắt sâu đang nhìn cô lóe lên một tia dò xét, nhưng chỉ thoáng qua rồi lập tức biến mất.
Nhưng vừa nói đến chuyện của Thẩm Trung, Tạ U U đột nhiên nhớ ra, trong tin nhắn của Tống Phi Phi rõ ràng nói là đưa quần áo để thay cho con trai anh, song lại mượn cớ đưa quần áo để làm cô trên xe lúc hơn nửa đêm, cuối cùng chơi đùa cô đến không còn một chút sức lực.
Cái cớ này của thị trưởng Thẩm quả là tốt.
“Tôi cúp máy trước đây.”
Sau khi bọn họ nói mấy câu, điện thoại liền ngắt. Thẩm Phi Bạch tiện tay ném điện thoại lên bàn trà. Anh tắt máy, màn hình lập tức tối đi, bây giờ là hơn bốn giờ sáng.
Anh cũng không với tay vào trong khăn tắm của cô, cô còn tưởng rằng anh sẽ muốn mình.
Tạ U U nâng khuôn mặt nhỏ lên, nhìn đường nét của người đàn ông dưới ánh đèn vừa góc cạnh vừa sâu sắc, toát ra sự thuần thục lại có ý vị.
Cô thấy rõ, trong mắt người đàn ông dường như có tơ máu sau một đêm thức trắng, cả tối nay anh không ngủ một tí nào, nhất định rất mệt mỏi.
Thẩm Phi Bạch nhắm mắt lại, đưa tay vuốt mũi của chính mình. Lúc đêm khuya, anh sẽ ít đi sự lạnh lùng và sắc bén vào ban ngày, chỉ còn lại sự nội liễm và dịu dàng thuộc về anh.
Anh của lúc này, ngược lại càng có cảm giác bình dị và gần gũi hơn.
Thẩm Phi Bạch đột nhiên muốn rút một điếu thuốc, vừa định bảo Tạ U U xuống thì một đôi tay mềm mại đột nhiên ấn lên huyệt thái dương của anh, nhẹ nhàng mềm mại. Mùi hương trên người cô gái ập tới, lực mát xa vừa phải, khiến anh cảm thấy rất dễ chịu, làm dịu đi cơn nhức đầu.
Anh vừa mở mắt, đối diện với ánh mắt của Tạ U U, lạnh lẽo mà kín đáo. Tạ U U thấy Thẩm Phi Bạch đột nhiên mở mắt ra nhìn mình, trong lòng cô khó tránh khỏi hồi hộp, khuôn mặt thanh tú nở một nụ cười ngượng ngùng với anh. Rõ ràng là đôi mắt to tròn, nhưng đuôi mắt lại giống như có một cái móc đang câu lấy anh, trêu chọc khiến lòng người ta ngứa ngáy.
Giọng nói của Tạ U U rất nhỏ: “Thị trưởng, anh có muốn ngủ một lát không? Bây giờ mới bốn giờ thôi,”
Thẩm Phi Bạch ma xui quỷ khiến nói một câu: “Được.”
Anh bế cô gái trên người lên, đi về phía chiếc giường lớn. Chiếc khăn trắng trên người Tạ U U cũng rơi ra trượt xuống đất, lộ ra da thịt cả người trơn bóng trần trụi, xốc chăn lên nằm vào.
Hai người vừa nằm lên giường thì đã thật sự mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Thậm chí Tạ U U còn chưa kịp nghĩ, cô và Thẩm Phi Bạch thế mà lại nằm trên một chiếc giường ngủ một giấc.
Chín giờ sáng, hai người tỉnh lại một lần, ngủ gần năm tiếng.
Lúc đầu, Tạ U U nằm nghiêng ở trên giường, gương mặt say ngủ vừa an tĩnh lại ngoan ngoãn, mái tóc đen vừa dày vừa dài trải ra trên gối nằm. Cô khẽ xoay người, cái chăn tơ lụa trên người trượt xuống, lộ ra cơ thể có lồi có lõm, ngực
lớn, eo nhỏ, mông cong. Đường cong cơ thể hoàn hảo đến mức có thể gọi là mô hình cơ thể người, cực kỳ quyến rũ.
Cô xoay mặt về phía Thẩm Phi Bạch.
Bên ngoài cửa sổ đã sáng tỏ, ánh mắt chói mắt xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu lên giường, cảnh tượng hoạt sắc sinh hương.
Tạ U U còn đang mơ màng ngủ, trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đến cực hạn kia đều là vẻ ngái ngủ.
Thẩm Phi Bạch ngồi trên đầu giường hút thuốc, anh cầm bật lửa, trong không khí truyền đến tiếng xoẹt xoẹt. Anh dùng tay ngăn gió bên ngoài thổi tới, đốt điếu thuốc trong miệng, sau đó ném chiếc bật lửa lên bàn, phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Anh nhìn cô gái đã tỉnh dậy, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô không hề chớp, có chút xuất thuần, không biết đang nghĩ gì.
Tạ U U dùng tay dụi mắt, đầu óc bắt đầu trở nên tỉnh táo hơn một chút, lại thấy anh đang nhìn mình, cô giật mình một cái: “Thị trưởng, anh dậy rồi à?”
Thẩm Phi Bạch nhìn cô, không nói gì. Bàn tay to ấn eo cô gái, Gậy thịt đã ‘chào cờ’ liền đi theo lối vào trơn trượt đã bắn tối hôm qua, lại một lần nữa đi thật sâu vào trong cơ thể của cô, mạnh mẽ chiếm hữu cô lần nữa.
‘Em bé’ của cô đã mấy giờ không làm rồi, đã khôi phục lại sự chặt khẽ trước đó.
Nhiệt độ như thiêu đốt và mồ hôi hòa trộn lại với nhau. Lúc Thẩm Phi Bạch ngẩng đầu lên, có gai trong mắt, sự ma sát của da thịt gần kề, cảnh tượng thậm chí trở nên mất kiểm soát. Hai cơ thể giao nhau không ngừng chuyển động, trên mặt đất phản chiếu hai chiếc bóng quấn lấy nhau lắc lư.
Đến khi Tạ U U chậm rãi tỉnh dậy lần nữa đã là mười hai giờ, trên giường chỉ còn lại một mình cô, không biết Thẩm Phi Bạch đã đi từ lúc nào.
Cơ thể bủn rủn vô lực, Tạ U U nằm trên giường nghỉ ngơi một hồi, lát sau mới rời giường, dự định về nhà trước.
Cô tìm điện thoại của mình, đột nhiên hơi sửng sốt một chút. Trong danh bạ của cô có thêm số điện thoại của một người, hiển nhiên là Thẩm Phi Bạch. Cô đã từng nhập mật khẩu điện thoại ở trước mặt anh mấy lần, không ngờ anh đã nhớ kỹ.
Anh không có nhập ghi chú, Tạ U U suy nghĩ một chút, thận trọng viết cho anh một cái ghi chú.
Anh Thẩm.
Cái ghi chú này rất hợp với anh, vừa không tiết lộ thân phận của anh, không thân mật cũng không quá xa lạ. Gãi đúng chỗ ngứa, chính là có vẻ rất quy củ, đây cũng chính là hiệu quả mà cô muốn.
Thẩm Phi Bạch còn gửi cho cô một tin nhắn, bảo cô dậy thì tự gọi khách sạn đưa bữa sáng, ăn xong thì về.
Sau khi Tạ U U trả lời tin nhắn của anh, cô gọi phục vụ của khách sạn, dứt khoát ăn cơm trưa sớm.
Bữa sáng ở đây rất phong phú và đa dạng, theo lý thuyết thì giờ này vốn là không còn gì để ăn. Nhưng phục vụ của khách sạn năm sao lại khác, huống hồ nghe nói thân phận của những người ở khách sạn này đều rất không bình thường, không phú thì quý. Cô đã nghe được những chuyện này từ lâu, nhân viên khách sạn nhất định sẽ dốc hết sức lực, cúc cung tận tụy phục vụ những người có tiền này.
Có đôi khi, tiền tài và quyền thế thật sự là thứ khiến người ta ghen ghét.
Kẻ có tiền thì ăn ngon mặc đẹp, người không có tiền thì có khi phải cố hết sức mới có thể tồn tại.
Trước kia Tạ U U cũng là người giữ vững ranh giới đạo đức cuối cùng, thề bản thân mình sẽ không vì tiền mà đi làm những chuyện vượt quá giới hạn, tìm kim chủ hoặc là làm người thứ ba. Nhưng sau khi trải qua mấy lần bị xã hội chà đạp đau thấu tim gan, nhận ra sự quan trọng của đồng tiền, muốn ăn, muốn uống,
muốn được sống, vì muốn được che chở, cô đã từ một ngôi sao nhỏ có tiếng tăm xấu, trở thành chim hoàng yến được ‘ông trùm’ giới chính trị bao nuôi.
Cũng là lần đó vận may của cô cực tốt, được Thẩm Phi Bạch nhìn trúng. Một vòng mấy người đàn ông lớn tuổi ngồi đó, cũng chỉ có Thẩm Phi Bạch là có tướng mạo tuấn tú đoan chính, dáng người đẹp, có sự quyến rũ đặc biệt của đàn ông. Tổng hợp lại các mặt còn có ý vị hơn cả ngôi sao nam.
Người chị em đi cùng cô không may mắn như vậy, đi theo một ông chủ mỏ than, diện mạo và dáng người đều không cần nói nhiều, còn bị chân thối miệng thối, hỏi có phải cô có kỹ xảo gì đặc biệt không mà câu được một kim chủ thần tiên như vậy.
Thật ra cũng không có kỹ xảo gì, lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Phi Bạch, cô cũng muốn bám vào anh. Bởi vì điều kiện của anh tốt nhất, nhưng nhiều cô gái có sắc có dáng người đẹp đều ở đây, cô tính là gì?
Sau khi ăn bữa trưa sớm xong, cô nhìn thấy trên ghế sofa có một túi quần áo, hẳn là quần áo cho Thẩm Trung thay, chắc là anh muốn cô mang về, vì thế cô đi xuống lầu.
Sau khi về đến nhà, cô nhìn thấy cậu ấm đang ngồi trên sofa, mặc bộ đồ ngủ mềm mại mà trước kia cô đã từng mặc, vừa ăn mì tôm vừa chơi trò chơi, trông rất thoải mái.
Thấy Thẩm Trung nhìn qua, cô nói: “Đây là quần áo của cậu, ba cậu đưa cho câu.”
Ban đầu cô muốn hỏi sao cậu ấy không gọi thức ăn bên ngoài, nhưng sau đó chợt nhớ ra hình như cô không nói địa chỉ cho cậu ấy biết, cuối cùng lại nuốt lời định nói trở vào. Dù sao hôm nay cậu ấy cũng không phải về trường học.
Thẩm Trung nhìn cô một chút, ánh mắt giống như không có việc gì thu về, cầm quần áo đi thay.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tạ U U quyết định gửi cho kim chủ một tin nhắn, nói rõ mình
đã đưa quần áo cho con trai của anh.
“Thị trưởng, em đã mang quần áo anh đưa cho cậu chủ nhỏ rồi.”
Sau khi tin nhắn được gửi đi, Tạ U U đặt điện thoại lên bàn trà, còn thuận tay xóa tin nhắn đã gửi.
Lúc Thẩm Phi Bạch nhận được tin nhắn, trong lòng anh bỗng nhiên khẽ động, tay cầm điếu thuốc gõ mấy chữ, trả lời lại một tin nhắn.
‘Ting’ một tiếng, điện thoại của cô giống như nhận được tin nhắn mới, Tạ U U mở ra xem theo bản năng.
Một tấm hình bất ngờ xuất hiện, là đệm xe, bên trên còn có vết nước. Cô cũng đã có kinh nghiệm.
“Đang rửa xe, vừa rồi có người hỏi tôi trên đệm xe là nước gì.”
Sau khi Tạ U U nhận được tin nhắn trả lời, cả khuôn mặt đều đỏ lên. Cô liền nghĩ tới sự phóng túng và điên cuồng tối qua, trên tấm đệm lót kia đều là nước của cô, còn chảy xuống phía dưới.
Mắc cỡ chết đi được, cô nghi ngờ là Thẩm Phi Bạch cố ý trêu cô. Anh thế mà cũng có một mặt hư hỏng như thế, cô nhiều nước chẳng phải là tạo phúc cho anh sao?
“Thị trưởng trở về như thế nào?”
“Tôi chưa nói gì cả.”
Nhìn thấy câu này, mặt Tạ U U còn đỏ hơn một chút, thậm chí có thể tưởng tượng ra dáng vẻ nhàn nhã của anh vào giờ phút này.
Người khác nhìn thấy cảnh tượng nhầy nhụa như thế, khó tránh khỏi sẽ nghĩ ngợi viễn vông, suy đoán bậy bạ đủ kiểu.
Nói ra thì bây giờ bên trong cô vẫn còn chứa tinh dịch của anh.
0 bình luận