Tình Nhân Nhỏ
Ngã Cật Đường Quả
Chương 4
Nửa tiếng sau, xe của họ đã tới trung tâm thương mại Thiên Mậu.
Thư ký Tống xuống xe trước rồi mở cửa xe hộ cô.
Tạ U U ngồi trên xe, lấy một chiếc khẩu trang mới đeo lên mặt.
Cửa xe vừa mở ra, Tạ U U đưa chân phải xuống trước, chiếc giày cao gót tinh tế giẫm lên mặt đất.
Một đôi bắp chân của cô gái trẻ vừa thon lại vừa trắng như thể trứng gà được lột vỏ, non mềm như véo ra nước trông cực kỳ mê người, xinh đẹp và nho nhã dưới ánh đèn.
Thời điểm này vào buổi tối, trung tâm thương mại vẫn có người qua lại. Tạ U U chỉ lộ ra đôi mắt vô cùng xinh đẹp. Cô đứng thang máy đi lên dưới sự làm bạn của thư ký Tống, rõ ràng là tiêu chí chim hoàng yến của sếp lớn.
Tạ U U bước vào một cửa hàng đồ xa xỉ, đầu tiên cô nhìn trúng một đôi giày. Nhân viên bán hàng trông thấy cách ăn mặc của họ, trong lòng đã tỏ tường, rất nhiệt tình giới thiệu đôi giày này cho cô.
“Thưa cô, đôi giày này là phiên bản giới hạn, cửa hàng của chúng tôi tổng cộng chỉ có một đôi. Một cô gái có vóc dáng mảnh khảnh, cao ráo như cô đây lúc đi lên chắc chắn sẽ rất đẹp, cô có muốn thử một chút không?”
“Không cần.” Tạ U U không hề do dự, cô vừa nhìn đã thích, lại trùng hợp là size của mình nên bảo cô nhân viên gói lại.
Thư ký Tống lấy thẻ ra, quẹt thẻ trả tiền, Tạ U U lại tiếp tục đi dạo các cửa tiệm khác.
Có thư ký Tống ở đây, cô mua đồ cũng chẳng thèm nhìn giá. Nhân viên quầy thấy cô ra tay hào phóng lại còn trẻ như vậy, phía sau còn có một người đàn ông đi theo một bước không rời. Không biết lại là tình nhân nhỏ được sếp lớn nào bao nuôi, ra ngoài tiêu tiền. Cô ta không dám chậm trễ nửa phần, bày hết đồ tốt nhất trong tiệm ra.
Họ đã thấy loại chuyện như vậy quá nhiều rồi.
Sau khi dạo trung tâm thương mại xong, trên tay thư ký Tống xách mấy chiếc túi giấy, bên trên có in logo của các nhãn hàng. Tạ U U liếc nhìn thời gian, họ đã đi dạo hai tiếng, cũng đã đến lúc trở về rồi.
Hơn mười giờ, trung tâm mua sắm cũng sắp đóng cửa.
Tạ U U xuống lầu, phát hiện người ở cổng đã ít hơn rất nhiều, chỉ lác đác có mấy người đang đi về phía tàu điện ngầm.
Gió đêm thổi lên chân có chút lạnh lẽo. Cô hối hận không đeo tất ra cửa, thời tiết này buổi tối vốn rất dễ trở lạnh.
Thư ký Tống đặt đồ xuống, Tạ U U nhìn thấy cửa hàng đối diện vẫn còn đang mở, là tiệm bán áo ngủ và tất chân. Cô nghĩ tiện thể mua mấy cái về, vì thế nói với thư ký Tống một tiếng rồi tự đi qua đó.
Tạ U U mới đi đến đường cái đối diện, bỗng nghe thấy có người đang cãi vã, hình như còn tranh cãi khá kịch liệt.
Bởi vì trên đường đã vắng người, nên Tạ U U lưỡng lự một chút, cuối cùng vẫn đi lên mấy bước. Dưới ánh đèn, cô nhìn lướt qua về phía đó, kết quả lại trông thấy người mình quen thuộc, lập tức ngây người tại chỗ.
Một chiếc xe có biển số A của thủ đô rất bắt mắt, hai ba con vừa khéo đứng cãi nhau trước cửa xe.
Thẩm Trung đã mười lăm tuổi, cao ráo giống ba của cậu ấy, mặc một chiếc áo hoodie liền thân màu đen. Dáng người đơn bạc, tràn ngập hơi thở thiếu niên. Có vẻ cậu ấy đang rất tức giận, lớn tiếng cãi vã với ba mình.
“Họ Thẩm kia, ông đừng tưởng rằng tôi không biết. Trong lòng ông rất chán ghét đứa con trai là tôi đây, mặc kệ là tôi làm gì đều khiến ông khó chịu và chướng mắt. Bây giờ ông ra ngoài tìm đàn bà, lại sinh cho ông một đứa con trai là vừa lòng ông! Được thôi, tôi coi như đã nhìn rõ ông rồi, ông chính là muốn tìm cớ, như vậy ông có thể đường đường chính chính sinh thêm một thằng con trai. Cuối cùng để tôi một thân một mình ra nước ngoài, còn ông có thể vui vẻ hòa thuận với thằng con mới của mình!
Thẩm Phi Bạch, tôi nói cho ông biết, ông cứ nằm mơ đi!”
Thẩm Phi Bạch đứng trước mặt cậu ấy, dưới ánh đèn sáng ngời, nét mặt đoan chính vẫn còn sót lại đôi chút giận dữ. Trước trán nổi đầy gân xanh, giọng nói toát ra mấy phần uy nghiêm của người làm ba.
“Con đang nói linh tinh gì thế, ba chướng mắt con ư? Bây giờ con mới mấy tuổi, con mọc đủ lông đủ cánh rồi hả? Mới từng này đã biết giành gái với mấy thằng côn đồ, trốn học còn chạy ra ngoài để hẹn hò. Hôm nay nếu không phải ba đến trường thì ba thấy con phải chịu thiệt cỡ nào rồi.”
Lại thế nữa rồi!
Thẩm Trung ghét nhất dáng vẻ ‘chính mình chẳng hiểu gì cả, còn ông ấy cái gì cũng hiểu’ của ba già.
Chẳng phải kinh nghiệm sống phong phú hơn cậu ấy thôi à? Đợi đến khi cậu ấy hơn ba mươi tuổi, cậu ấy cũng có được khí chất này, trực tiếp nắm bắt người ta.
Thẩm Trung cười khẩy: “Tôi có bị thiệt thế nào thì vẫn tốt hơn ông! Trước kia ông chịu thiệt bởi đàn bà còn ít à?”
Cậu ấy đã quen vạch trần giới hạn của ba già, giống như bây giờ vậy. Thấy ba già lườm mình với ánh mắt nghiêm khắc và lạnh lùng, cậu vẫn bị ánh mắt này dọa sợ, co rụt cổ lại rồi ngậm miệng giống như chim cút. Trong lòng cậu ấy vẫn sợ hãi và kính trọng ba mình.
Nhưng nhiều lúc, cậu ấy cực kỳ am hiểu đánh đòn phủ đầu, cũng không biết học được điều này từ ai.
Dù thế nào Tạ U U cũng không ngờ tới, chính mình sẽ bắt gặp cảnh tượng xấu hổ này. Nhìn thấy sugar daddy đang cãi nhau với con trai ngay bên đường, còn cãi cực kỳ hăng.
Sugar daddy mà cô từng thấy đều tỏ ra dịu dàng và lạnh nhạt, từ trước đến nay sẽ không dao động cảm xúc.
Nhưng bây giờ, cô mới phát hiện thật ra Thẩm Phi Bạch khi làm ba, cũng có những lúc anh sẽ bất đắc dĩ, giống như biểu cảm với con trai vừa nãy, đúng thật là...
Hai ba con họ đều bày ra dáng vẻ giương cung bạt kiếm, Tạ U U lùi về sau một bước, định nhân lúc họ còn chưa phát hiện lặng lẽ rời đi. Nhưng ai dè, phía sau là nắp cống, giày cao gót của cô dẫm hụt, cả người lảo đảo. Gót giày hãm vào bên trong còn chưa kịp rút ra.
Hơi đau một chút, không biết có bị trẹo chân hay không.
Tạ U U thấy mình đúng là xui xẻo, nếu không phải vừa rồi tò mò bước tới thì cô cũng không gặp phải loại chuyện này.
Động tĩnh của Tạ U U không nhỏ, ánh mắt của Thẩm Phi Bạch và Thẩm Trung cùng bị thu hút qua đó.
Cô cũng không dám ngẩng đầu nhìn ai, chỉ ngồi xổm ở đó, cố gắng rút gót giày của mình ra khỏi nắp cống.
Cô vẫn thầm cầu nguyện trong lòng, mong hai ba con họ ngàn vạn lần đừng tới đây, trực tiếp làm lơ cô, coi cô như người qua đường không hề có cảm giác tồn tại.
Một ánh mắt đầy áp lực chiếu thẳng lên người cô, rõ ràng đang dò xét.
Hiển nhiên, anh vẫn chưa nhận ra cô gái đang ngồi xổm trên đất là ai, nhưng mơ hồ có cảm giác quen thuộc.
Cuối cùng, lời cầu nguyện của Tạ U U vẫn không linh nghiệm.
Thư ký Tống thấy cô đã lâu vẫn chưa đi qua, còn lo lắng Tạ U U xảy ra chuyện gì, bèn đi theo qua đó. Thấy cô ngồi xổm trên đất, lại bắt gặp hai ba con Thẩm Phi Bạch, trong mắt ông ta chợt thoáng qua vẻ khó hiểu.
“Cậu hai, cậu chủ nhỏ, sao hai người lại ở đây?”
Nghe thấy giọng của thư ký Tống, Tạ U U biết mình đã bị phán tử hình. Trong lòng cuối cùng ngừng giãy dụa, khuôn mặt nhỏ dưới mái tóc đen nhánh có chút ảm đạm.
Cô không cẩn thận bắt gặp chuyện riêng tư của sugar daddy, liệu có bị diệt khẩu không nhỉ? Sao hôm nay đen thế cơ chứ?
Cuối cùng, tầm mắt thư ký Tống vẫn đặt lên người Tạ U U.
“Cô Tạ, cô sao thế?”
Tạ U U ngừng giãy dụa, ngẩng mặt lên nhìn về phía thư ký Tống. Giọng nói hơi mềm mại: “Thư ký Tống, hình như giày cao gót của tôi ở bên trong không rút ra được.”
Thư ký Tống buông thõng cánh tay, đột nhiên có chút không biết phải làm sao. Cậu hai vẫn đang ở đây, đây là người phụ nữ của cậu ấy, nếu mình ra tay giúp đỡ, không phải đang vượt giới hạn đấy chứ?
Ông ta chỉ đành đứng đó, hỏi một câu: “Cô không sao chứ, cô Tạ? Có cần giúp đỡ không?”
Tạ U U cũng đoán ra được suy nghĩ của thư ký Tống, nhưng Thẩm Trung có mặt ở đó, người đàn ông như Thẩm Phi Bạch chắc chắn sẽ không tỏ ra thân mật quá mức với nhân tình của mình ngay trước mặt con trai.
Tạ U U rất biết điều đứng lên, giẫm bàn chân nhỏ trắng nõn óng ánh như ngọc lên đất, đang định rút giày từ trong nắp cống ra. Tay cô vẫn còn chưa động vào thì đã bị một bàn tay khác rút ra.
Đó là một bàn tay thuộc về người đàn ông trưởng thành, xương khớp rõ ràng, ngón tay thon dài ra dáng ra hình, vô cùng có cảm giác mạnh mẽ.
Thẩm Phi Bạch nhét một tay vào trong túi quần, góc áo khoác cũng bị vén vào bên trong, nhiều thêm mấy phần tùy tính và nho nhã. Một bàn tay còn lại đang cầm chiếc giày cao gót kia của cô.
“Làm gì ở đây thế?”
Tuy người đàn ông không nhìn cô, nhưng Tạ U U biết anh đang nói chuyện với mình. Giọng điệu thong thả như thể chỉ thuận miệng hỏi một câu.
Tạ U U cúi đầu, có một loại ảo giác nhân viên đang bị ông chủ chất vấn. Tuy nói vừa rồi cô vô tình bắt gặp chuyện kia, quả thật khiến cho cô lúc này có chút không thể bình ổn được sóng gió trong lòng. Nhưng cô cũng không để bụng, không muốn trộn lẫn vào trong đó.
“Không làm gì cả, tôi đi mua chút đồ.”
Ánh mắt Thẩm Phi Bạch đánh giá tới lui trên người cô, cuối cùng rơi lên đôi chân. Đáy mắt sâu thẳm, nảy sinh chút thú vị, nhưng ngay sau đó đã biến mất.
Tạ U U giẫm đôi chân trắng như ngọc trên đất, hình dáng bàn chân rất ưa nhìn, trông mềm mại, hấp dẫn như của thiếu nữ. Móng tay sơn hồng, ngón chân thon dài toát ra vẻ yếu đuối.
Không biết lúc bị người đàn ông gác lên vai thì sẽ có tư thái gì nhỉ, hình ảnh đó nhất định rất đẹp.
Anh bỗng nghĩ tới chuyện tối nay, lòng bàn tay và trên quần của anh đều là nước nhờn của ngôi sao nữ này.
Cô thật sự quá mẫn cảm lại nhiều nước, chỉ cần sờ cô bé của cô thì đã phát ra tiếng nước òm ọp, làm cả lòng bàn tay anh đều ướt đẫm, không biết nước ở đâu ra mà nhiều thế.
Tạ U U còn đang suy nghĩ, cũng không biết Thẩm Phi Bạch đã đến gần mình hơn đôi chút từ lúc nào. Dáng anh vốn đã cao lớn, chiếu rọi chiếc bóng nửa người. Thậm chí Tạ U U còn ngửi được hơi thuốc nhàn nhạt trên người anh, đuôi mắt lướt qua chiếc giày cao gót anh đưa tới, trong lòng bất giác căng thẳng.
Không biết tại sao, mùi thuốc trên cơ thể của người đàn ông này không hề khó ngửi chút nào.
Giọng nói dịu dàng và từ tính của người đàn ông vang lên: “Đi lên đi.”
Tạ U U lấy lại tinh thần, nhận lấy giày từ trong tay anh rồi mau chóng đeo lên.
“Cám ơn Thị trưởng Thẩm.”
Thư ký Tống cũng sợ cậu hai hiểu nhầm Tạ U U cố tình nghe lén gì đó, bèn sốt sắng nói: “Cậu hai, hôm nay cô Tạ tới mua sắm ở trung tâm Thiên Mậu. Chúng tôi vốn đang định trở về, ai ngờ lại trùng hợp gặp nhau ở đây như vậy.”
Thẩm Phi Bạch ‘ừ’ một tiếng, lấy bật lửa ra châm một điếu thuốc kẹp trên ngón tay, sau đó nhả khói, khó mà phán đoán được vẻ mặt sau làn khói trắng kia.
“Về đi.”
Chỉ có Thẩm Trung ở bên cạnh, khi vừa trông thấy Tạ U U, con ngươi đã xoay mòng mòng, không biết đang ôm ý xấu gì.
Tạ U U quay lại xe, vẫn còn chưa kịp rời đi thì đột nhiên một người chui tới.
Chiếc xe mang biển số A của thủ đô đã rời khỏi, không biết Thẩm Trung dùng cách gì mà không lên xe của ba mình, ngược lại chui tới đây.
“Sao cậu lại ở trên xe của tôi? Ba cậu đâu rồi?”
Thẩm Trung bày ra vẻ mặt chẳng sao cả, đường hoàng tựa lên ghế: “Tôi nhận ra cô, cô là nhân tình mà ba tôi bao nuôi. Tôi không muốn về nhà với ông ấy, không phải cô muốn về à, vừa hay dẫn tôi đi cùng.”
Tạ U U: ?
0 bình luận