Đặng Tú Nguyên đi lên các bậc thang và đến số 301, bà ấy dừng lại và bấm chuông bằng ngón tay ngọc ngà của mình.
– Anh Tùng Quân, anh đến rồi, anh họ!
Một giọng nói ngọt ngào lanh lảnh vui sướng kêu lên rồi cửa được mở ra.
– Bé Yến rất nhớ anh họ của cháu lắm hả! Nghe nói hôm nay anh họ Tùng Quân tốt nghiệp về nước, nên cô gái nhỏ xinh đẹp của chúng ta đang rất vui nhỉ? Cháu đến nhà dì cháu sớm như vậy rồi à! À mà, bé Duyên nhà dì học trung học rất căng thẳng nên không thể đến chơi với cháu, còn mẹ cháu với chị gái cháu đâu?
Đặng Tú Nguyên cười duyên và véo má trắng nõn, đáng yêu của Đỗ Yến.
– Chị Mỹ Duyên mới xinh đẹp, còn dì Tú Nguyên là người đẹp nhất! Hì hì!
Đỗ Yến mặc một chiếc áo T-shirt (áo sơ mi) màu vàng khô héo và một chiếc quần short jean có thiết kế đơn giản màu sáng, ôm lấy thân hình mảnh mai của con bé, làm thấp thoáng những đường nét duyên dáng nữ tính: một mái tóc dài hơi ướt xõa từ bên trái xuống ngực, chiếc cổ thon và mềm mại, trắng nõn như ngà voi, trên khuôn mặt xinh xắn, mịn màng của cô gái nhỏ có đánh một lớp phấn mỏng, làn da trắng như tuyết của con bé ửng hồng như phấn hoa hải đường, đôi môi anh đào hồng nhuận được phủ một lớp son bóng trong suốt, khi con bé nói chuyện, cánh môi khẽ khép khẽ mở, làm người ta xúc động muốn âu yếm nó.
Chiếc áo T-shirt hơi rộng không thể che đi dáng người chữ S uyển chuyển tự nhiên của con bé, cùng làn da bóng loáng mịn màng, trắng như tuyết trong vắt, nó không có một chút tì vết nào, cặp vú đẹp nhô lên rất cao, tạo thành một cảnh tuyệt mỹ, eo liễu mảnh mai, một đôi chân xinh đẹp thon dài, cùng với cặp mông căng tròn, thân hình nóng bỏng đầy đặn quyến rũ của một cô gái đẹp trổ mã sớm.
Chiếc quần short Jean ngắn cũn cỡn bó chặt tôn lên mông ngọc tròn trịa của con bé, đồng thời cũng làm lộ ra đôi chân ngọc bích thon thả hoàn mỹ với một sự quyến rũ khó tả.
Trên nền da lấn tuyết áp sương phụ trợ, làm cặp đùi trắng như tuyết và mềm mại càng thêm động lòng người. Chân đẹp như được điêu khắc từ bạch ngọc đang đeo một đôi dép lê màu hồng, những ngón chân lộ ra ngoài giống như những cánh hoa huệ tây, móng chân đỏ tươi lấp lánh trên chân ngọc, nõn nà, có vẻ đẹp đẽ và đáng yêu.
Sự mềm mại đặc trưng của các bé gái trông rất mềm mại. Khuôn mặt hơi trẻ con như con nít, tròn trịa và có chút da thịt núc ních trông đặc biệt đáng yêu, quả thật con bé trông hơi giống với chị gái nó Đỗ Diệp và mẹ Võ Ngọc Hà! Đôi mắt to sáng ngời đầy vẻ sợ hãi, chiếc mũi thanh tú và nhỏ nhắn hếch cao, khuôn miệng anh đào nhỏ nhắn đỏ tươi lộ ra vẻ đáng yêu của trẻ con. Tiêu chuẩn của một cô gái nhỏ hư hỏng, con bé mới mười bốn tuổi mà đã xinh đẹp quyến rũ như vậy, đến khi trưởng thành thế nào đây.
Thử ngẫm lại, Đỗ Diệp xinh đẹp như vậy, lại được công nhận là hoa khôi y tá trong bệnh viện, nên cô em gái ruột làm gì kém cỏi được! Nhưng nhìn vẻ ngoài đó, có vẻ giống phiên bản loli của Võ Ngọc Hà hơn, khiến người ta càng yêu hơn.
Cô gái xinh đẹp uống cạn ly đồ uống rồi đi vào phòng ngủ của anh họ mình, tiếp tục ngồi vào bàn máy tính để chơi trò mai mối, chờ anh họ Tùng Quân trở về.