Tình Nhân Nhỏ
Ngã Cật Đường Quả
Chương 3
Chờ Thẩm Phi Bạch gọi điện thoại xong, anh đặt di động lên bàn trà rồi ngồi xuống. Ánh mắt nhìn lướt qua xung quanh, dường như định lấy đồ rồi rời đi. Nhưng anh cúi đầu nhìn nước trên quần mình, dáng vẻ này thật sự không thể nào ra cửa. Anh trầm ngâm giây lát, kêu người mang áo và quần tới cho mình.
Không biết người tình nhỏ của anh rời khỏi phòng từ lúc nào, cùng lúc đó, anh nghe thấy tiếng nước vang lên trong nhà tắm, hình như cô đang xả nước.
Anh không kịp nghĩ nhiều đến những người và chuyện khác, nói số phòng và khách sạn cho người bên kia.
Tạ U U vừa ra khỏi phòng tắm, đã nghe thấy giọng nói trầm thấp, từ tính dễ nghe của người đàn ông vang lên trong phòng: “Ừ, nhân tiện mang một bộ quần áo nữ tới đây, lát nữa tôi sẽ gửi size vào máy của ông.”
Thẩm Phi Bạch nghe thấy tiếng động ở phía trước, lúc anh đang nói chuyện điện thoại, bèn ngẩng đầu ngước nhìn. Vừa khéo đối mặt với Tạ U U đang đứng trước cửa phòng.
Tạ U U bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông, trái tim bỗng đập thình thịch. Không biết là do căng thẳng hay thẹn thùng, gương mặt tinh xảo trắng trẻo ửng hồng.
Trước mặt Thẩm Phi Bạch, cô vẫn có cảm giác sợ hãi.
Sau đó, Thẩm Phi Bạch dời tầm mắt trước, bỏ điện thoại xuống.
Tạ U U mơ hồ nghe thấy nội dung trò chuyện vừa rồi giữa họ. Không nhắc đến những thứ khác, phẩm chất trên giường của Thẩm Phi Bạch tốt hơn so với rất nhiều người đàn ông khác.
Biết quần áo của cô đã không thể mặc, nên bảo thư kí mang cho cô một bộ.
Anh là sugar daddy, còn cô là người tình, trong mối quan hệ này, anh thật sự có tư cách đứng nhìn từ trên cao.
Tạ U U cảm nhận được rấtnhiều sự dịu dàng và nho nhã trên người đàn ông này. Tất nhiên, ngày thường anh đối xử với những người khác thật sự không nghiêm khắc. Nhưng điều đó không có nghĩa anh là người rất dễ ở chung, bằng không cũng chẳng ngồi yên ổn ở vị trí thị trưởng này.
Tạ U U nhìn anh ngồi đó xem di động, không tiếp tục gọi điện nữa. Dường như cuối cùng cũng có chút thời gian có thể chia cho cô, cô vội vã lên tiếng: “Thị trưởng Thẩm, anh có muốn đi tắm không? Tôi đã xả sẵn nước cho anh rồi.”
Ánh mắt sâu thẳm của Thẩm Phi Bạch đặt lên gương mặt của Tạ U U, tìm tòi mấy bận rồi mới ‘ừ’ một tiếng.
Anh nghĩ một lát rồi vẫn nói một câu: “Tôi có chút việc, hôm nay không làm nữa. Em nghỉ ngơi sớm đi, chờ lát nữa thư ký của tôi sẽ đưa em về. Đúng rồi, em vẫn ở chỗ cũ đúng không?”
Phía dưới của Tạ U U vẫn còn dính nhớp, hơi khó chịu, cũng không biết là chất lỏng của ai. Cô tin bây giờ Thẩm Phi Bạch cũng không dễ chịu, nhưng có lẽ anh phải đi xử lý chuyện con trai anh đánh nhau với người ta. Anh hoàn toàn chẳng có tâm trạng làm tiếp loại chuyện này.
“Ừ, cám ơn Thị trưởng Thẩm, tôi vẫn ở chỗ cũ.”
Ban đầu khi anh bao nuôi cô đã sắp xếp một căn biệt thự cho cô nên cô vẫn luôn ở đó.
Tạ U U chắc chắn sẽ không chủ động hỏi han hay xen vào chuyện riêng tư của Thẩm Phi Bạch. Cho nên vừa nãy cô vẫn luôn rất thông minh không chủ động dò hỏi gì. Chờ đối phương nói ra tin tức họ muốn cho bạn biết, kẻo họ cảm thấy bạn có tâm tư khác.
Một nhân tình nên làm tốt công việc của chính mình, tuân thủ bổn phận của một người tình. Nếu can thiệp hoặc dò hỏi chuyện riêng tư của sugar daddy, Tạ U U cũng cảm thấy mình quá mặt dày, ôm tâm tư không đứng đắn.
Giữa cô và Thẩm Phi Bạch chỉ là mối quan hệ giao dịch xác thịt cùng sắc tình. Tốt nhất đừng dính líu những thứ khác vào.
“Ừ.”
Thẩm Phi Bạch căn dặn xong cũng không nói thêm gì, chỉ ngồi trên sofa tiếp tục cúi đầu nhìn di động. Bầu không khí nhanh chóng chìm vào im lặng, hai người không trao đổi bất cứ điều gì khác.
Ngoài chuyện chăn gối ra, giữa họ cũng không có đề tài gì khác có thể giao lưu.
Nước trong phòng tắm đã được xả sẵn, người đàn ông cởi luôn quần áo ướt ra vứt trên đất. Cũng cởi chiếc nhẫn cưới xuống, tùy ý ném lên bàn trà, anh cứ thế trần truồng đi vào phòng tắm.
Trước khi bước vào, anh còn cố ý dặn dò Tạ U U một tiếng: “Lát nữa thư ký của tôi sẽ đưa quần áo tới, em cầm quần áo vào là được.”
“Vâng.”
Tạ U U ngồi trong góc giường, cả quá trình xấu hổ không dám ngẩng đầu lên. Mãi đến khi đuôi mắt nhìn thấy thắt lưng da, áo sơ mi, quần, cà vạt của người đàn ông rơi rụng trên đất. Anh giẫm chân trần lên sàn, mặt cô vẫn còn đỏ bừng.
Hôm nay kể từ lúc cô chủ động cởi cúc cho anh, dường như anh cũng không hề bận tâm cơ thể mình có bại lộ trước mặt nhân tình hay không.
Thẩm Phi Bạch bước vào phòng tắm, thằng nhỏ giữa háng vẫn cứng rắn, vừa dài vừa thô. Quy đầu đỏ ửng khẽ vểnh lên trước, tỏa ra hơi nóng dữ dội. Đây là gậy thịt có thể dễ dàng làm phụ nữ vui sướng nhất. Bất cứ lúc nào đều có thể cắm thẳng tới điểm G, khiến họ dục tiên dục tử.
Anh thử nước trong bồn, nhiệt độ rất thích hợp, xem ra người xả nước chu đáo biết nhường nào.
Trong đầu Thẩm Phi Bạch đột nhiên hiện lên gương mặt xinh đẹp mê người kia. Đôi mắt hạnh mượt mà, có mấy phần linh động của chú nai con. Lúc căng thẳng, thẹn thùng, vành tai cô cũng sẽ ửng hồng.
Anh ngồi xuống, bọt nước bên trong tràn ra tung tóe lên lớp gạch men. Anh đưa tay sờ lên cây hàng khủng giữa háng, bỗng nhiên nổi hứng.
Có lẽ lần sau khi anh lại đến, có thể play bồn tắm với cô nhân tình nhỏ một lần, chắc tư vị cũng không tệ.
Anh vốn cũng có thể gọi Tạ U U vào dùng miệng giúp mình, nhưng thời gian hoàn toàn không đủ. Anh đành tiện thể tự giải quyết.
Tạ U U ngồi trên sofa, thư ký Tống nở nụ cười chức nghiệp với cô: “Cám ơn cô, đây là quần áo thị trưởng cần, cô cầm vào trong đi.”
“Vâng, cảm ơn ông.”
Tạ U U đóng cửa lại, Thẩm Phi Bạch đã tắm xong, kêu cô mang quần áo tới.
Tạ U U đẩy cửa phòng tắm ra, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cơ thể hoàn mỹ của người đàn ông trong bồn. Càng đến gần, lòng bàn chân cô trở nên mềm nhũn, xém chút không đi đường nổi, bị hun bởi hơi thở nam tính nồng đậm.
Người đàn ông ở độ tuổi này như Thẩm Phi Bạch, đúng là cực phẩm trong đám nhân tài kiệt xuất.
Tạ U U tập trung tinh thần, cố nhịn sự khác thường trong lòng, đưa quần áo cho anh: “Thị trưởng, quần áo của anh.”
Thẩm Phi Bạch nhếch mi mắt nhìn cô, nếp gấp của cặp mắt hai mí sâu thêm đôi chút, như thể nhìn thấu tất cả tâm tư nho nhỏ của cô, nhưng giọng nói vẫn bình thản như vậy.
“Ừ, đặt ở đây là được rồi, em đi ra ngoài đi.”
Tạ U U tỉnh táo lại, đi ra ngoài.
Sau khi Thẩm Phi Bạch rời đi, Tạ U U mới nhớ ra mình phải tắm rửa.
Thẩm Phi Bạch vừa mới sử dụng bồn tắm, còn có hơi thở của anh. Tạ U U có chút xuân tâm nhộn nhạo, cô cởi quần áo, nằm vào chỗ Thẩm Phi Bạch vừa nằm. Nước ấm và hơi thở còn sót lại của người đàn ông bỗng chốc bao trùm lấy cơ thể cô, như thể được mát xa chuyên nghiệp. Cảm giác tê dại còn sót trong cơ thể vô cùng thoải mái.
Lần sau không biết khi nào mới có thể gặp lại anh.
Người như Thẩm Phi Bạch chắc không trầm mê nữ sắc. Anh tổng cộng bao dưỡng cô hơn hai năm, không nói đến chuyện chán hay không, họ mới lăn lộn có mấy lần. Lần này cũng không biết là lý do gì, anh còn có thể nhớ ra cô nhân tình mà mình bao nuôi bên ngoài. Hai năm không gặp, Tạ U U đoán anh đã quên cô từ lâu, chỉ có thư ký còn nhớ, mỗi tháng vẫn thành thật gửi tiền tiêu vặt cho cô.
Vừa rồi hai người họ đã củi khô bốc lửa, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng. Anh vẫn có thể lui thân vì chuyện khác, đây thật sự không phải là cảnh giới của người thường.
Cô biết Thẩm Phi Bạch đã có vợ, hai người họ kết hôn chính trị. Hình như là thanh mai trúc mã, nhưng ai chơi của người nấy, còn có một đứa con trai mười lăm tuổi. Tính kĩ ra thì hai mươi tuổi Thẩm Phi Bạch đã sinh con, so với người cùng trang lứa thì quả thật anh sinh con hơi sớm.
Ngâm xong, Tạ U U đứng dậy khỏi bồn tắm với muôn vàn suy nghĩ , cầm chiếc váy sạch sẽ mà thư ký Tống mang đến cho cô.
Từ quần áo lót cho đến váy, tất cả các size đều chính xác. Tạ U U đỏ bừng mặt, trong lòng đã đoán được lớn khái anh đo size như thế nào.
Tạ U U thay váy trên giường xong, ngắm nhìn mình trong gương. Cô giống như đóa thủy tiên nở rộ, chiếc váy rất hợp với khí chất của cô, vừa sạch sẽ lại vừa đơn thuần, nhìn qua còn xen lẫn chút yếu đuối.
Chiếc di động cô đặt trên bàn trà bỗng nhiên vang lên, Tạ U U bắt máy. Hóa ra là thư ký của Thẩm Phi Bạch, hỏi cô có muốn về luôn không, ông ta đã chờ ở dưới cổng khách sạn.
Tạ U U vội vàng nói bây giờ mình về luôn, kêu ông ta chờ năm phút.
Sau khi cúp máy, Tạ U U cầm túi xách trên sofa cùng với quần áo đã mặc tới đây trước đó. Cô vốn còn muốn kiểm tra xem có để quên đồ gì không, nhưng bất ngờ trông thấy một chiếc nhẫn trơn dành cho nam rơi trong một góc của bàn trà.
Tạ U U dừng động tác trên tay lại, cầm chiếc nhẫn trơn đó lên, tò mò đánh giá.
Trông chiếc nhẫn trơn này rất giản dị, tự nhiên, nhưng lại thể hiện phẩm vị của người đàn ông.
Vốn là chiếc nhẫn trên ngón áp út của Thẩm Phi Bạch, có thể là lúc nãy tắm rửa, anh tiện tay ném lên bàn trà, lúc đi quên mất không mang theo.
Cô không kịp nghĩ nhiều, Tạ U U để chiếc nhẫn vào trong túi mình, định hôm nào đó có cơ hội trả lại cho anh.
Sau khi Thẩm Phi Bạch rời đi, mới phát hiện nhẫn của mình không thấy. Thảo nào anh luôn cảm thấy ngón áp út của mình trống trơn, trái lại cũng không bận tâm lắm, chẳng qua trong chốc lát khó sửa được thói quen.
Tạ U U lên xe, đặt túi xách lên ghế.
Thư ký Tống vừa quay xe vừa hỏi cô: “Cô Tạ, tối nay cô có hứng thú đi mua sắm không?”
Nghe thấy vậy, Tạ U U bỗng hiểu ra, chắc là do Thẩm Phi Bạch sắp xếp. Có lẽ hôm nay cô hầu hạ không tệ, tâm trạng sugar daddy vui vẻ còn cố ý kêu thư ký đưa cô đi tiêu tiền.
Phải biết rằng các anh già đều lõi đời, anh có tiền nhưng không phải vung tiền như rác. Anh cho cô đãi ngộ không tính là hà khắc lắm nhưng cũng không thừa thãi cắc nào. Cô chỉ là nhân tình, người ta cần gì phải lãng phí tiền trên người cô chứ?
Tạ U U nghĩ một lát rồi đồng ý. Dù sao giờ này về sớm cũng chẳng có việc gì.
Cô tùy tiện nói ra một địa điểm: “Vậy, chúng ta đến quảng trường Thiên Mậu nhé?”
“Được.”
Thư ký Tống lái xe, Tạ U U rất yên tâm.
Thư ký Tống vừa lái xe vừa quan sát chim hoàng yến cậu hai nuôi.
Trên đường kẹt xe, sợ Tạ U U quá ngột ngạt, ông ta còn chủ động trò chuyện với cô về Thẩm Phi Bạch.
“Hôm nay, cậu hai cũng bị cậu chủ nhỏ chọc tức, đã muộn như thế còn phải tự đến trường đón người. Mợ hai lúc này lại không ở thành phố A, trường học của cậu chủ nhỏ cách trung tâm thành phố chúng ta đúng bốn mươi cây. Đi đi về về như vậy có thể không mệt mỏi ư? E là tối nay cậu hai lại mất ngủ rồi.”
Thư ký Tống là bậc cha chú của Thẩm Phi Bạch, anh xếp thứ hai trong nhà, là con cháu có năng lực lớn lên từ nhỏ trong viện. Thư ký Tống cũng đã quen gọi anh là cậu hai.
Tạ U U chỉ mỉm cười, không đáp lời khi thư ký Tống nhắc tới con trai của Thẩm Phi Bạch. Cô không thể bình luận bừa về chuyện riêng của nhà sugar daddy được. Huống chi đứa con trai anh yêu nhất cũng là độc đinh duy nhất, cục vàng bảo bối của nhà họ Thẩm.
Cô chỉ nói một tiếng: “Ngày thường thư ký Tống cũng rất vất vả.”
Thư ký Tống cũng mỉm cười: “Ôi, đây là việc tôi nên làm.”
Bây giờ, trái lại trong lòng ông ta có chút khâm phục chú chim hoàng yến mà cậu hai nuôi dưỡng. Cô rất biết điều, không giống như những người phụ nữ khác động một tí là ghen tuông. Nói chuyện, làm việc đều rất có chừng mực, cũng không thừa dịp nói xấu cậu chủ nhỏ, xem ra có lẽ không ôm tâm tư thượng vị kia.
Trước kia cũng có người phụ nữ tiếp cận cậu hai, nhưng họ ôm tâm tư thượng vị, có thể nói là rõ như ban ngày. Còn chưa ra sao đã không chấp nhận nổi cậu chủ nhỏ rồi.
Nhưng thật ra cô gái này khiến ông ta phải có cái nhìn khác. Cậu hai lãng quên cô hai năm nhưng vẫn luôn an phận, rất đủ tư cách làm nhân tình.
Thư ký Tống thầm thừa nhận, những lời vừa rồi của ông ta chỉ có ý thăm dò. Ngoài miệng cậu hai không nói, nhưng ông ta biết cậu chủ nhỏ là con ngươi, mệnh căn của cậu hai, ai cũng không thể động vào.
Tuy ba cậu ấy có nhân tình, nhưng cũng không ảnh hưởng tới địa vị của cậu chủ nhỏ trong nhà này được. Ông ta chỉ mong không có người phụ nữ nào nhắm vào cậu ấy, hoặc có ý thượng vị cố ý gây khúc mắc cho cậu hai và cậu chủ nhỏ.
Thư ký Tống nói xong đề tài này cũng không nhắc tới những chuyện khác nữa.
Tạ U U không biết những rối rắm trong lòng thư ký Tống, nhưng cô có thể nhìn ra có lẽ Thẩm Phi Bạch không phải là người đàn ông, người chồng tốt, nhưng lại là một người ba tốt.
Tác giả: Thư ký Tống, chẳng mấy chốc ông sẽ biết ai mới là con ngươi của thị trưởng Thẩm, hừ hừ!
0 bình luận