Thằng Tí
Kabuto
Chương 70:
Cứ để cho con cặc cứng ngắc nằm trong lồn Nga tôi nằm yên như vậy chừng đâu năm mười phút rồi lại bắt đầu nhúc nhích hẩy lên hẩy xuống nhè nhẹ. Hồi đầu Nga mặt hơi nhăn, miệng lâu lâu xuýt xoa nhưng có vẻ đã chịu được và coi mòi đã hưởng ứng. Cứ như vậy tôi từ từ đẩy cặc qua lại lên xuống và miệng bú vú bên phải tay xoa vú bên trái liên hồi tôi làm cho Nga quên hết đau đớn và tôi đã đưa Nga tới tuyệt đỉnh trong lần thứ hai này. Dứt trận tôi lăn ra nằm thở bên cạnh Nga trong khi Nga hai mắt nhắm nghiền nằm như chết.
Để cho Nga nằm một đổi khá lâu tôi mới đánh thức Nga dậy để sửa soạn ra về. Vừa mở mắt ra Nga đã mếu máo lật đật đi tìm quần áo, mắt không nhìn tôi nói:
– Tí ơi giờ làm sao đây Tí? Nga sợ có bầu quá à! Chắc Nga chết quá Tí ơi!
Nói tới đó Nga như không cầm được sự xúc động nữa nên khóc mùi mẫn làm tôi cũng muốn điên luôn. Lính quýnh chẳng biết phải nói gì tôi chỉ biết ôm Nga trong tay hôn trên môi trên mắt nhòa nước mắt của Nga, tôi như thấy sự lo sợ xúc động quá lớn lao của Nga tôi buột miệng nói:
– Nga à… Nga đừng lo… Nếu mà lỡ có bầu thì tụi mình sẽ làm đám cưới chứ có sao đâu.
Đang rũ xuống như con gà mắc mưa Nga vùng dậy nhìn thẳng vào mắt tôi nói với nét mặt đầy tin tưởng:
– Thiệt nghe Tí, Nga yêu Tí lắm, Nga muốn được làm vợ Tí… Tí nói thiệt nghe Tí… hứa chắc nghe Tí…
Nói rồi Nga ôm ghì tôi sát vào lòng mà run lên vì sung sướng. Trước sự mừng rỡ tột cùng của Nga tôi cũng thấy lòng mình xúc động thật nhiều. Tôi đã cúi xuống hôn Nga thật đắm đuối. Tụi tôi ra tới bến xe thì chuyến xe chót mới bắt đầu cho khách lên xe. Ngồi sát với Nga tận trong cùng tôi thấy mặt Nga thật rạng rỡ, liền đã bíu vào vai tôi, dựa đầu lên người tôi một cách thật say đắm tin tưởng.
Tới phút đó tôi mới bắt đầu lo và suy nghĩ lung tung… Nếu xui xẻo mà kỳ này Nga về dính thiệt thì phải làm sao đây… rồi Đào sẽ thế nào… Biết tính làm sao cho ổn đây… Đầu óc tôi lúc đó cứ rối bời lên, mặt ngố ra chẳng còn biết gì tới chung quanh nữa. Thấy tôi lặng đi như vậy Nga lắc lắc vai tôi nói:
– Tí làm gì mà mặt thẫn thờ vậy? Tí đang suy nghĩ gì vậy?
Tôi lính quýnh ú ớ trả lời cho qua chuyện:
– Không đâu có gì đâu Nga, Tí mệt đó mà, Tí có nghĩ gì đâu…
Nói xong tôi quàng tay ôm vai Nga kéo sát vào mình hơn, ghé môi hôn lên tóc Nga thật tình tứ. Nga sung sướng lộ ra mặt người cứ dúi vào người tôi mắt ngước lên nhìn tôi thật say đắm.
Xe nổ máy chuyển bánh đi trong buổi chiều thật mát mẻ. Nga thủ thỉ bên tai tôi:
– Đường từ quận về làng mình gần quá hả Tí?
Sau khi về làng tôi đã vẽ cho Nga một tấm bảng hiệu thật đẹp và tụi tôi lại tiếp tục long trời lở đất với nhau năm bảy trận nữa ở chòi vịt, ở ụ rơm và ở ngay trong cửa tiệm của Nga nữa. Ngày tôi đi Nga đã bất chấp mọi chuyện đưa tôi ra tới bến xe. Đào cùng đi chung với tôi hôm đó đã khóc thật nhiều trên đường. Tôi chẳng nói được với Đào lời nào, chỉ biết thở dài chịu trận.
Tôi và Đào được bổ nhiệm về hai trường tiểu học khác nhau trong một tỉnh. Từ trường tôi dạy đi tới trường Đào dạy cũng phải mất cả nửa tiếng xe lam.
Vì dạy hơi xa nhau nên Đào đã ở trọ gần trường, vì vậy tụi tôi cuối tuần mới gặp nhau một lần. Mỗi lần gặp nhau Đào thường theo nhắc nhở tôi về chuyện cưới hỏi, tôi hứa với Đào tết năm đó sẽ làm đám cưới.
Đang yên lành tính toán mọi chuyện để sửa soạn ngày cưới thì Nga xuất hiện cho biết là đã có bầu hơn hai tháng rồi. Tôi quýnh quáng chẳng biết tính sao còn Đào thì khóc ngất, bệnh mất hai ba ngày không đi dạy nổi.
Sau hai ngày tính toán, bàn soạn vở Đào tụi tôi đã đi đến quyết định là Đào rút lui để nhường cho Nga. Đào đã khóc hết nước mắt ngày tôi về làng để làm đám cưới với Nga. Ngồi trên xe đò về làng tôi nghĩ thật nhiều về trường hợp lạ lùng của Đào và nghĩ chắc trên đời không có người thứ hai giống Đào.
Đám cưới của tôi với Nga tổ chức thật bất ngờ gây ngạc nhiên cho khắp làng. Trong ngày cưới Nga đã sửa soạn đẹp rạng rỡ miệng luôn nở nụ cười thật tươi, tràn trề hạnh phúc còn tôi thì như người mất hồn cười cười, nói nói, chào chào hỏi hỏi mọi người nhưng trong lòng nghĩ đâu đâu.
Ở làng thêm hai ngày nữa tôi lên đường trở lại trường học. Vừa về tới nơi tôi lật đật đi kiếm Đào ngay nhưng chủ nhà trọ cho hay Đào đã đi khỏi từ hai hôm rồi. Sau này tôi mới biết Đào đã xin đổi đi tỉnh khác, nghe đâu tận mãi ngoài Trung. Lòng tôi ngơ ngẩn rối bời chẳng còn tâm trí nào để dạy dỗ nữa, đầu óc lúc nào cũng chỉ muốn đi tìm Đào mà thôi.
Lẩn quẩn thời gian trôi qua thật nhanh. Đến chiều 30 tháng 4, Sài Gòn giải phóng, tôi theo đám bạn thầy giáo xuống được một chiếc ghe bầu chở lúa giong buồm ra khơi. Bờ biển chiều hôm đó lao xao người đi kẻ ở thật ồn ào. Ghe tôi đi được năm bảy tiếng thì gặp chiến hạm Mỹ chiếu đèn sáng rực tấp lại xả dây xuống cho tụi tôi leo lên. Như bắt được vàng, mọi người trên ghe lục tục lên tàu, trốn chạy qua Mỹ. Bỏ lại Đào, Nga, Mận, Ba Huê, Hường, chị Tân Huê, chị Hạnh, chị Thu Hà, Mai, Liên, chị Thanh Quang, chị Minh Nguyệt, chị Bạch Diệp… Những người đàn bà đã cho tôi một thời ngây ngất và biết thế nào là thống khoái của xác thịt…
— Hết —
0 bình luận