Thằng Tí

Kabuto

Chương 66:

Cũng canh lúc giữa trưa, ngay ngày hôm sau tôi trở lại tiệm Nga. Thấy tôi bước vào Nga như mắc cỡ không dám nhìn ngay mặt tôi mà cúi gằm xuống khúc vải vẽ vẽ cắt cắt. Thấy không khí có vẻ nặng nề tôi lên tiếng: – Áo Nga may đẹp lắm, tui mặc mấy bà chị của tui khen hoài, bao nhiêu tiền vậy Nga cho tui trả? Vẫn không ngước mặt lên Nga nói: – Có giá tiền trên bảng đó Tí. Quay nhìn tấm bảng giá tiền viết đơn sơ treo trên vách tôi bèn móc túi lấy tiền để trên bàn cho Nga và trong đầu tôi bỗng nghĩ tới những tấm giấy bảng giá mà tôi đã viết cho chị Tân Huê, tôi nói: – Tui có đem về mấy tấm giấy màu đẹp lắm, để tui viết lại mấy cái bảng giá biểu này cho Nga, ngày mai tui đem tới cho. Thôi bây giờ tui về nghe Nga. Nói xong tiện tay tôi gỡ luôn tấm bảng giá treo trên vách rồi lại gằn bóp nhẹ trên vai Nga một cái và cúi đầu nói nhỏ vào tai Nga: – Trưa mai Tí sẽ mang tấm bảng giá này lại cho, về nghe Nga. Suốt cả ngày hôm đó tôi nghĩ tới Nga hoài, máu chinh phục trong người tôi nó chảy phừng phừng, tôi nhất quyết phải chiếm được Nga mới thôi. Trưa hôm sau tôi trở lại tiệm Nga thì có hai ba người đang đo áo, tôi đưa cho Nga những tấm giấy màu tôi vừa viết rồi nói: Nga đang mắc khách, tui qua quán bà Chín uống cà phê, lát tui trở lại đo áo cho tui nghe. Quán bà Chín buổi trưa cũng vắng người. Bà Chín đang loay hoay dẹp dọn dưới bếp, thấy tôi bước vào bà ngước mắt lên hỏi: – Tí chưa đi hả, mai mốt dạy ở đâu đó? – Dạ con cũng chưa biết nữa, mai mốt có sự vụ lệnh rồi mới biết được dạy ở đâu. Thế rồi những chuyện mây mưa trăng nước được trao đổi cho hết giờ với bà Chín khoảng nửa tiếng. Tôi trở lại tiệm Nga thì đã không còn ai nữa. Nga đang loay hoay bắc ghế treo những tấm giấy màu tôi mới vẽ lên vách. Thấy tôi bước vô Nga quay lại nói: – Trời ơi, đúng là thầy giáo, viết chữ đẹp quá đi thôi, cho Nga cảm ơn nghe. Tôi không trả lời quay lưng bước ra khỏi tiệm nhìn lên tấm bảng hiệu tiệm may treo trước cửa nói với Nga: – Tấm bảng hiệu này người ta vẽ cho Nga hơi thô và màu mè quá để hôm nào tui lên quận mua sơn về vẽ lại cho, Nga chịu không? Nga cũng bước ra khỏi tiệm nhìn lên bảng hiệu rồi nói: – Tí nói đúng đó, vẽ gì mà thô kệch quá đi, vậy mà Nga phải lên tuốt trên chợ quận đặt về đó. Nói xong Nga nhìn tôi: – Nói thì nói vậy chứ Tí sắp đi rồi thì làm sao mà có thì giờ để vẽ. Nghe Nga nói vậy tôi bỗng nổi hứng: – Nếu Nga muốn sáng mai tui lên quận sớm mua sơn rồi chiều về tui vẽ một buổi là xong chứ gì. Nga nói giọng như reo vui: – Thiệt không Tí, vậy sáng mai mình đi quận đi, Nga cũng muốn đi chợ quận mua ít vải nữa đó. Nói xong Nga như khựng lại, mắt nhìn tôi rồi ngập ngừng: – Ý mà kỳ quá, tụi mình đi chung có kỳ không? Tôi không bỏ lỡ cơ hội: – Gì đâu mà kỳ, tui đi công chuyện tui, Nga công chuyện Nga, tụi mình gặp nhau chung chuyến xe đâu có gì phải thắc mắc. Nga rùn vai le lưỡi nói: – Ở làng này nhỏ xíu, ai mà hó hé nhúc nhích cái gì là thiên hạ biết hết trơn. Tôi tiếp tục níu kéo: – Thôi nếu Nga sợ thì chiều nay tui sẽ lên quận trước, sáng mai Nga đi, tui sẽ đón Nga ở bến xe quận. Mặt Nga tươi rói lên: – Đúng rồi đó, mình làm vậy chắc ăn hơn, vậy chừng nào Tí đi? – Nếu như vậy thì tui về sửa soạn đi liền cho kịp chuyến xe chót, tui sẽ chờ Nga sáng mai ở bến xe quận. Nói dứt câu tôi cầm lấy tay Nga một cách thật say đắm nói: – Thôi Tí về nghe, mai mình gặp nhau. Nga nhìn tôi gật đầu thật dễ thương. Ôi cái gật đầu đầy đủ ý nghĩa làm tôi sướng rên lên. Bước chân ra khỏi tiệm Nga lòng tôi như mở hội, lại thêm một người con gái đẹp nữa sắp đi qua đời tôi. Tôi ra tới bến xe thì chỉ còn vài phút nữa là chuyến xe lam chót khởi hành. Hành lý đem theo chỉ vỏn vẹn có cái túi xách nhỏ đựng một bộ quần áo và cái khăn rửa mặt. Quăng túi xách dưới sàn ghề tôi dựa lưng vào thành xe cố ý tìm một giấc ngủ để tối nay còn lấy sức mà đụng độ với chị Tân Huê. Xe chạy vào buổi chiều nắng chiếu nghiêng nghiêng quái ác rọi vào thẳng trong xe thật khó chịu, nắng soi rát cả mặt, nóng cả tai làm tôi ngủ chẳng được tí nào cả, cầm cái túi nhỏ lên che mặt mà vẫn thấy nóng như thường. Loay hoay trăn.
0 bình luận