Thằng Tí

Kabuto

Chương 64:

Trước sự săn sóc đầy thương yêu của Đào tôi đã như tỉnh ngủ, chúi đầu vào việc học hành và kết quả ngày ra trường của tôi tương đối cũng khá khiến Đào vui mừng khôn xiết. Buổi sáng lãnh bằng là buổi trưa tụi tôi lên xe về làng ngay. Ba má tôi và má Đào mừng lắm tổ chức ăn mừng tưng bừng rộn ràng cả xóm. Tôi cũng như Đào thật hãnh diện sung sướng trước sự vui mừng của gia đình và sự ngợi khen của làng xóm. Từ ngày tôi về làng, Mận đã đi xa nên chẳng còn ai để mè nheo gì nữa. Nghe nói từ ngày tôi qua Vĩnh Long học sư phạm thi Mận thấy khỏ mòi giữ được chân tôi nên đã xin cha mẹ lên Mỹ Tho học nghề uốn tóc và nghe đâu hiện đang hành nghề ở Mỹ Tho. Chuyện Mận coi như đã êm, tôi thật thoải mái hẹn hò với Đào tưng bừng ở chòi vịt, ở ụ rơm và ở bờ sông buổi tối. Khác hơn những lần ở Vĩnh Long cũng như ở làng năm trước, bây giờ tôi và Đào đã văn minh hơn, Đào đã uống thuốc ngừa đàng hoàng nên hai đứa tha hồ mà thỏa mãn không còn e ngại lo sợ như lúc trước nữa. Thời gian ở làng chờ đợi sự vụ lệnh đi nhận nhiệm sở tôi thầm nghĩ và hẹn với lòng là thôi không bay nhảy hoang đàng nữa, chỉ vui thú hoan lạc với Đào mà thôi. Nhưng mọi chuyện đã không như tôi nghĩ, nó rối mù lên làm tôi thật khó xử. Chuyện bắt đầu từ hôm tôi mang một xấp vải KT trắng tới tiệm may của Nga nhờ may một cái áo sơ mi để mặc cho nó lịch sự ngày đi nhận nhiệm sở Hôm đó tôi tới tiệm Nga vào buổi trưa nên tiệm vắng người. Thấy tôi Nga vui vẻ đón chào rồi kéo ghế mời tôi ngồi. Mở đầu câu chào hỏi Nga phá tôi ngay: – Ông thầy giáo hôm nay tới tiệm tui làm gì đây sao không dẫn cô giáo đi với? Thấy Nga có vẻ vui và nét mặt kên kên nhìn thật dễ thương, tôi bỗng nổi hứng phản pháo ngay: – Chào bà chủ tiệm may, sao hồi này tui về làng không thấy ông chủ tiệm đâu hết trơn vậy? Bị tôi tấn công lại bất ngờ Nga đỏ mặt ngay, lính quýnh ra mặt, ngọng ngịu nói: – Tui… Tui… đâu có ai mà Tí nói là ông chủ… Tôi bồi thêm: – Thì người đó đó mà, tui nghe hai người thư qua thư lại, mùi mẫn lắm rồi mà. Nga đỏ bừng cả mặt lên nó nói không kịp thở: – Trời ơi Tí lại đi nghe ông Bảy nữa, ổng thích tui rồi ổng nói lung tung làm tui mắc cỡ tui cự ổng, ổng bỏ đi lên Mỹ Tho mất tiêu rồi còn gì… – Thôi Tí ơi, xí hụt rồi Tí ơi… Tôi chưa chịu êm: – Chắc tại Bảy nó nghèo nên Nga chê nó chứ gì chuyến này chắc thằng Bảy nó lo làm lụng cho giàu rồi mới về làng xin cưới Nga đó. Nga phụng phịu nói như muốn khóc: – Không phải vậy đâu Tí, tại anh Bảy ảnh không hợp với Nga… người gì mà tối ngày miệng cứ như ngậm cục kẹo nói chẳng ra hơi, khù khù khờ khờ làm sao mà thương nổi. Thấy chọc phá Nga tới đó coi như đã quá nhiều rồi tôi lại gần Nga nói: – Thôi đừng cải chính nữa, tại Nga chọc tui nên tui chọc lại đó, như vậy huề rồi… “một đều”… thôi đừng ấm ức nữa. Mặt Nga có vẻ tươi lại, nó xuống giọng thật nhỏ hỏi tôi: – Cái này Nga hỏi thật chớ không chọc phá Tí đâu… Tí với Đào chừng nào làm đám cưới đó? Tôi thành thật trả lời: – Cũng chưa đâu, tụi này mới ra trường chưa biết đổi đi đâu hết thì làm sao mà tính chuyện được. – Nga hỏi thật Tí nghe, Tí có bao giờ nhớ tới Mận không? Ngày Mận đi lên Mỹ Tho học nghề uốn tóc nỏ có lại nói chuyện với tui cả buổi và nó khóc thật nhiều vì Tí bỏ bê phụ bạc nó… Tôi lúng túng thật sự trước câu hỏi của Nga, một lúc sau tôi mới trả lời: – Nói thật thì chuyện của tui và Mận dài lắm, có những điều sai trái của Mận làm tui buồn mà tui không thể nói cho Nga biết được… Thôi Nga đừng thắc mắc làm gì. Nói dứt câu không đợi cho Nga nói, tôi tiếp: – Thôi bỏ hết đi, bây giờ mình nói chuyện bình thường, hôm nay tui tới nhờ Nga may dùm tui một cái áo sơ mi để tui mặc đi trình diện nhiệm sở. Nga may gấp gấp dùm được không? – Gấp là gấp chừng nào? Ngày mai giao được không? – Nếu được vậy thì tốt quá vì không biết ngày nào tôi sẽ đi. Không đợi tôi nói dứt câu Nga cầm thước dây lên tiến lại đo áo cho tôi. Khi Nga quàng thước sau lưng tôi để đo thì mặt Nga sát vào mặt tôi. Ôi thật là hấp dẫn nước da như trứng gà bóc hồng hồng với những cọng lông tơ phơn phớt và khi. Nga cầm bút lên ghi những con số trên giấy thì để lộ ra hai cánh tay trần với lông tơ mỏng mỏng nằm sát theo da chỉ nhìn là muốn mà thôi. Tới đó người tôi bỗng nóng ran thằng nhỏ trong quần nhúc nhích căng cứng làm tôi phải hơi khum người xuống chớ không thôi kỳ quá. Tôi nghĩ trong bụng may quá hôm nay mình chỉ may áo thôi chứ nếu may quần thì mắc cỡ chết mà thôi.
0 bình luận