Thằng Tí

Kabuto

Chương 59:

Thấy tôi có vẻ hăng quá chị Bạch Diệp sáng giờ ít nói bây giờ bổng lên tiếng: – Nghe quảng cáo Tí lâu rồi hôm nay phải thử tài của Tí xem có đúng như lời đồn đãi không, ráng lên nghe Tí… Chuyện vãn thêm một hồi nữa thì xe lên đèo Đà Lạt và từ từ vào thành phố. Xe chạy vòng vo một rồi thì ngừng trước một biệt thự thật lớn có hàng rào bao quanh. Chị Thanh Quang bóp còi xe thì một ông già từ trong nhà chạy ra mở cửa và xe chạy thẳng vào trong sân. Chị Thu Hà bước xuống đầu tiên hỏi han công chuyện với ông lão quản gia, rồi giới thiệu với tụi tôi: – Đây là ông Tư quản gia của gia đình tôi, người đã giữ và chăm sóc biệt thự này gần hai chục năm nay từ ngày ba má tôi chưa mất. Ông lão quản gia tuy người có vẻ gầy ốm nhưng trông còn có vẻ rắn chắc lắm. Ông nhìn chị Thu Hà nói: – Hôm nay cô về nhà mà sao không thấy cậu Nghĩa… Tôi đã lo nước nóng đầy đủ trong phòng tắm rồi mời các cô và cậu vào tắm cho khỏe rồi ra ăn cơm. Buổi tối hôm đó sau khi tắm rửa cơm nước xong xuôi tụi tôi rủ nhau ra cafe tùng uống cà phê. Buổi tối ở Đà Lạt thật dễ thương, nam thanh nữ tú diễu lui diễu tới đầy đường trong những bộ quần áo lạnh thật hợp thời trang chẳng khác gì những cảnh đường phố ở u Châu mà tôi thấy trên phim ảnh. Về tới nhà thấy còn sớm quá, tụi tôi quây quần bên lò sưởi trong phòng khách uống trà ăn bánh ngọt nói chuyện gẫu. Tới khuya mọi người đã bắt đầu buồn ngủ chị Thanh Quang đứng dậy nói với tôi: – Bây giờ là tới giờ của chị em tui bàn soạn sắp xếp chương trình cho buổi ra quân đầu tiên. Vậy xin mời Tí đi sang phòng khách ngồi nghe nhạc 20 phút, khi nào xong tụi tui sẽ mời Tí trở lại. Tôi đứng dậy theo chị Thu Hà sang phòng khách. Chị Thu Hà đã mở nhạc cho tôi nghe trước khi chị trở về. Ngồi một mình trong phòng khách tôi nôn nóng trong lòng không biết mấy mợ này bày trò quỷ quái gì đây. Đang suy nghĩ lung tung thì Mai xuất hiện miệng cười thật tươi nói: – Mời hiệp sĩ đứng dậy và sửa soạn ra chiến trận. Tôi đứng dậy theo Mai đến một phòng khá lớn. Vừa bước chân vào phòng là đã nghe mấy bà nhao nhao lên dặn nhau: – Phải làm đúng như đã bắt thăm nghe. Không được ai phá ngang hết đó. Tôi quýnh quáng chẳng biết họ sẽ làm gì thì mấy dâm nữ nhào tới đè tôi ra vần như vần củ khoai. Tôi y như con kiến… Con kiến đi kiện củ khoai. Tôi đâu có thèm kiện ai. Tôi còn khoái chí tử nữa. Chị Bạch Diệp cất tiếng hối… Họ đẩy tôi ngã bổ ra giường, bò nhổm 4 vó như họ đã bắt thăm. Chị Thu Hà đứng dí sát lồn vào mặt tôi cho tôi bú. Mai cưỡi tôi, ngồi chà chà môi lồn và mòng đóc trên sống lưng, xương gáy tôi. Liên và chị Bạch Diệp lòn đầu dưới bụng tôi, người bú vú, người bú cặc. Chị Minh Nguyệt bành lỗ đít tôi ra, cho 2 ngón tay vào mà thọc. Chị Thanh Quang quỳ sau hai chân tôi, tay nâng hai trứng dái, ngậm trong miệng rồi nhả ra, roi nút, rồi liếm, ôi thôi… tôi muốn chết… thần kinh tôi thác loạn, thần hồn lôi đảo điên. Họ thích thú sống loạn yêu cuồng với tôi suốt đêm. Tôi xuất đến 5, 6 lần. Bảy giờ sáng tôi lăn ra ngủ như chết mặc kệ cho họ bú mút, chọc quê khều móc, con cặc của tôi vẫn dịu dàng nằm sát một bên bụng, cùng tôi chìm trong một giấc ngủ bình yên vô tội. Những ngày kế tiếp tôi bị lạc vào mê hồn trận. Tôi không ý thức được thời gian. Ban ngày cùng họ đi ăn chơi, thăm mọi thắng cảnh mà người tôi nhẹ bỗng, chân bước lâng lâng. Hễ có tí thì giờ nào là mắt tôi sụp xuống ngủ bù. Nhưng cứ tối đến là mắt tôi lại ráo hoảnh. Nhìn những thân hình liêu trai yêu mị chờn vờn trước mặt, những đòi hỏi dục tình lại ngổn ngang trỗi dậy. Tôi hôn, tôi bú, tôi đụ đến tê mê cảm xúc. Tôi tưởng mình như một đấng quân vương vĩ đại. Một vị thần tối cao của tình yêu đang ban phát rộng rãi, gieo ơn mưa móc xuống cho đám phi tần, đám đàn bà hèn mọn đang đói đụ khát tình. Trời Đà Lạt ẩm ướt. Ngoài phố tiếng người gọi nhau ríu rít, những bước chân đập dồn dưới ánh điện vàng. Trong những bộ quần áo mùa lạnh. Những mảnh áo ấm, khăn lạnh quàng cổ thiên hạ rủ nhau đi tắm nước nóng. Qua khung cửa kính, cửa chớp mờ đục, tôi thấy những hàng thông lao chao. Uốn lả theo tiếng gió rít. Tôi hạnh phúc biết bao. Tôi có phước biết bao trong ngôi nhà sang trọng. Trong căn phòng ấm cúng có tiếng lửa tí tách reo vui. Chung quanh mình có những tấm thân vệ nữ sẵn sàng bốc lửa đốt tôi thành bụi. Tôi là Út Tí lạc lối đào nguyên, và Út Tí bảnh lắm cứ miệt mài giao hoan với bầy tiên nữ. Chẳng còn thiết gì đến lối về trần.
0 bình luận
aaa