Thằng Tí

Kabuto

Chương 58:

Vừa về tới phòng là tụi tôi lại nhào vào phòng tắm tắm chung và lại rần rần hôn liếm nữa khiến đứa nào đứa nấy như trái chuối dập. Hai mắt của tôi bây giờ chỉ muốn sụp xuống, chẳng còn thiết gì nữa ngoài giấc ngủ. Những ngày cuối tuần ăn chơi ngất trời ở Vũng Tàu chấm dứt, tụi tôi về tới Vĩnh Long lúc chín giờ tối ngày Chủ Nhật. Sau khi chia tay Mai Liên, tôi lật đật đi kiếm Đào. Đào mừng rỡ vô cùng khi thấy tôi tới thăm, Đào đã đem từ quê lên cho tôi đủ thứ nào là bánh tét, nào là bánh bông lan bánh bò nước dừa và bao nhiêu là trái cây. Tôi đã làm một bụng no nóc các loại bánh rồi ăn một hơi ba bốn trái mận ngọt thơm phức rồi mới chịu ngừng, Đào thấy tôi ăn ngon lành thì thích lắm, cô bé đã đưa tôi đem về nhà cả giỏ thức ăn. Trước khi tôi bước chân ra cửa Đào dặn dò: – Về ngủ sớm đi Tí, mai đi học rời đó. Trên đường về tôi vui thật vui và thương Đào thật nhiều. Tôi nghĩ mình là người có phước mới được Đào. Sau chuyến đi Vũng Tàu về tôi nghĩ như vậy coi như đã quá đủ rồi nên luẩn quẩn ở Vĩnh Long với Đào chứ không nghĩ tới chuyện đi đâu nữa, Đào mừng lầm khi thấy tôi ở nhà liền 2, 3 tuần liên tiếp nên săn sóc lo lắng cho tôi hết mình. Thế nhưng các bà nạ dòng ở trên Sài Gòn nào có để yên cho tôi đâu. Buổi trưa thứ năm tuần đó tôi đang ngồi trong thư viện thì Liên lại bên đưa cái thơ nói chị Thu Hà hẹn tôi tuần này lên Sài Gòn để đi Đà Lạt với các bà bạn của chị. Trong thư chị nói chuyến đi này chị sẽ giới thiệu thêm cho tôi biết một người bạn gái của chị nữa, chị hứa hẹn chuyến đi Đà Lạt này sẽ làm cho tôi thích thú nhiều. Nhận được thư tôi chần chừ nửa muốn đi nửa không, nhưng rồi nghĩ tới Đà Lạt nên thơ và những thú vui xác thịt mới mẻ nên tôi quyết định ra đi. Đào biết tin cuối tuần tôi sẽ đi chơi thì buồn lắm nhưng không cản. Đào nói: – Tí đi chơi thì đi nhưng đừng đam mê là được. Nhưng nhớ là đi chuyến này rồi nghỉ nghe vì sắp tới ngày thi ra trường rồi đó. Trước sự thương yêu đầy bao dung của Đào tôi thấy mình hổ thẹn không xứng đáng với Đào chút nào cả. Buổi chiều thtt năm trước khi tôi cùng Mai Liên lên xe đò về Sài Gòn tôi thấy Đào đạp xe ngang qua bến xe mặt buồn thật buồn. Lên tới Sài Gòn tụi tôi kéo nhau về Thủ Đức liền, chị Thu Hà đã đón chúng tôi thật vui vẻ và dẫn vào giới thiệu người bạn mới của chị cho chúng tôi. Đó là chị Bạch Diệp. Theo chị Thu Hà giới thiệu thì chị Bạch Diệp là một kỹ sư hóa chất học ở Tây Đức về hiện đang làm cho một hãng xăng lớn ở bên Thủ Thiêm. Chị Bạch Diệp cũng cùng chạc tuổi với chị Thu Hà nhưng vẫn chưa lấy chồng. Nói về nhan sắc thì chị không đẹp bằng chị Thu Hà nhưng dáng dấp chị có vẻ trẻ trung, tươi mát đầy nhựa sống hơn, chỉ nhìn sơ qua đôi chân dài và chiếc ngực căng cứng vươn lên đầy ngạo nghễ của chị là thấy đã muốn nóng người lên rồi. Thành phần tham dự chuyến đi Đà Lạt này có: Chị Thu Hà, chị Minh Nguyệt, chị Thanh Quan, chị Bạch Diệp. Mai Liên và tôi. Trước khi xe khởi hành chị Thanh Quan vừa cười và nói: – Chuyến này đi sáu mái mà có một trống. Chắc khi về phải khiêng Tí quá. Cả bọn cười ồ lên thật vui vẻ làm tôi ngượng quá nhưng cũng ráng lên: – Chưa chắc đâu nghe mấy chị, gà trống này là loại gà nòi đá độ, đá ngày đêm sáng tối vẫn ngon lành như thường đó. Chị Minh Nguyệt nhào vào: – Thật đó, sáu công chúa mà chỉ có một phò mã thôi thì làm sao mà chịu nổi, khi nào cảm thấy chịu đời không thấu thì dong hai tay lên đầu hàng nghe, đừng ráng lắm mà tiêu luôn đó nghe. Thấy tôi lúng túng chưa biết trả lời sao, Mai giải vây: – Thôi đừng đấu khẩu nữa để dành sức tối nay lên tới Đà Lạt mình thử hùng. Xe chúng tôi đi hôm nay là một chiếc xe Opel loại lớn dùng để chở gia đình nên 7 mạng ngồi vẫn thoải mái. Người lãnh nhiệm vụ tài xế là chị Thanh Quan. Nhìn thân thể đồ sộ của chị ngồi trên tay lái tôi cảm thấy vững vàng vô cùng. Sau khi ngừng ăn trưa ở đỉnh Định Quán xe chúng tôi trực chỉ Đà Lạt. Xe qua khỏi đèo Bảo Lộc trời trở nên mát lạnh thật dễ chịu y như chúng ta đang ở ngoài nắng mà bước vào một gian phòng máy lạnh. Chị Thu Hà nói: – Lên tới đây là thấy Đà Lạt trước mặt rồi. Ở đây tha hồ cho Tí lội đèo lội suối… Nói xong chị nhìn tôi cười thật tươi mắt nheo lại như chế giễu: – Mà Tí đi có một mình thế này thì chắc phải bò lên đèo lên dốc chứ còn sức đâu nữa mà leo với trèo. Tôi nhìn chị tỉnh bơ nói: – Chưa nhập trận chưa biết bên nào thua, chị không thấy trong phim đó sao, chỉ cần một hai tên biệt kích cũng có thể đánh sập cả một cái đồn cấp tiểu đoàn… chị yên trí chờ xem hồi kết cuộc.
0 bình luận