Thằng Tí
Kabuto
Chương 55:
Ngược lại Đào đã đón nhận những ve vuốt tình yêu của tôi bằng tất cả sự say mê từ trái tim nên nhìn Đào như mê sảng thống khoái hiện rõ ra từ những quằn quại xuýt xoa không ngưng nghỉ. Trước sự đón nhận quả nồng nàn của Đào tôi cảm thấy mình như bay bổng trên mây quên hết tất cả những đòn phép trong ân ái, bỏ ra ngoài hết tất cả những ngón nghề tuyệt kỹ mà tôi vẫn thường dùng để hạ độc thủ đối phương: Tôi thật sự đã đến với Đào như một tên con trai mới biết mùi gái với những vụng về lúng túng, lụp chụp thật khác thường.
Đào nhắm nghiền hai mắt lại, tay chân quờ quạng bắt chuồn chuồn khi con cặc xù xì của tôi vụng về đẩy mạnh vào lút trong sâu. Theo với nhịp nhấp lên đẩy xuống của con cặc tôi cái lồn ướt nhẹp dâm thủy của Đào phát ra những tiếng nhẹp nhẹp như tiếng bước chân lội trong bùn loãng. Rõ ràng là hai đứa tôi đã tận hưởng hết lạc thú ái ân.
Không lâu lắc như những lần đụng trận bình thường tôi nghĩ từ khi bắt đầu nhập trận cho tới khi tụi tôi lên tới chín tầng mây xanh thời gian đâu chỉ khoảng 20 phút là cùng. Nhưng hai mươi phút ngất trời, hai mươi phút quẩn quệt vào nhau tan thành mây khói. Cho tới giờ phút này, sau bao nhiêu lần đụng trận tôi vẫn có thể kết luận rằng: Những cuộc ái ân đưa đến tuyệt thú đều là những cuộc ái ân đến bằng hai trái tim chứ không phải bằng xác thịt hấp dẫn hay mánh lới, kinh nghiệm hoặc xảo thuật.
Tôi ở nhà đúng một tuần không đi chơi với đám Mai Liên khiến hai con nhỏ ngạc nhiên lắm, tụi nó kiếm tôi hoài, gạn hỏi lung tung khiến tôi ú ớ chẳng biết trả lời sao cho suôn. Thật tình thì tôi cũng thèm đi chơi lắm rồi, trong người tôi như đã mọc ốc ngứa ngáy. Chiu hết nổi. Đúng là ăn quen nhịn không quen.
Qua tuần lễ thứ hai lợi dụng dịp Đào về làng ăn đám giỗ bà nội, tôi bèn theo đám Mai Liên lên Sài Gòn. Chuyến này theo Mai và Liên nói thì tụi tôi chỉ ghé qua Sài Gòn để lấy tiền rồi cả đám bay ra Vũng Tàu ở tới chiều Chủ Nhật mới về lại Sài Gòn rồi đi chuyến xe đò chót trở về Vĩnh Long.
Chương trình đã diễn tiến đúng như sắp xếp. Trưa thứ Bảy tụi tôi đã có mặt tại Vũng Tàu. Đây là lần đầu tiên tôi được thấy biển nên tôi thích thú vô cùng, tôi và Mai Liên đã nhào xuống biển tắm lội hàng giờ mà không biết chán. Đang mải rượt bắt chạy nhảy với cát vàng và sóng biển bỗng Liên khựng lại vỗ vai tôi chỉ về phía bãi cát xa xa nơi có một người con gái với thân hình thật tuyệt mỹ trong bộ đồ tắm hai mảnh đang đi về phía tụi tôi Liên nói:
– Tuyệt chưa, thân hình như bức tượng, đúng là hết xẩy…
Tôi cũng ngơ ngẩn trước thân hình và dáng dấp tuyệt vời của cô gái, càng tiến lại gần càng thấy hấp dẫn hơn, mắt tôi như bị thôi miên cứ nhìn chết trân theo từng bước của cô gái. Khi cô gái chỉ còn cách tụi tôi khoảng mười thước thì mắt tôi như.
Hoa lên, tim tôi đập thình thình đứng không muốn nổi… ủa phải không… mình có nhìn lộn không: Chị ba Huê. Tới lúc đó thì chị ba Huê như cũng đã nhìn ra tôi chị bỗng khựng lại, miệng ú ớ không thành tiếng:
– Ủa Út Tí, phải út Tí không… Sao em đi đâu tuốt ra ngoài này vậy?
Cuộc gặp gỡ bất ngờ làm cho cả tôi và chị ba Huê cùng bàng hoàng mất cả một hai phút. Thấy tụi tôi lính quýnh nhìn nhau Mai Liên xúm lại hỏi:
– Ủa hai người quen nhau hả? Thiệt đúng là trái đất tròn.
Để đánh tan bầu không khí ngượng ngập ngỡ ngàng lúc đó tôi bèn giới thiệu Mai Liên với chị ba Huê và cả đám chúng tôi bắt đầu nói chuyện với nhau thật vui vẻ. Chị ba Huê cho biết chị đi ra đây với hai ba người bạn, hiện họ đang ngồi ăn nhậu.
Trên quán, theo như chương trình của chị thì chiều mai sẽ về lại Sài Gòn.
Xa cách chị ba gần hai năm nay, bây giờ gặp lại tôi thấy chị đẹp hơn xưa nhiều, thật đúng là trái cây chín mọng, mắt mũi tay chân da dẻ gì cũng như có một sức thu hút lạ thường khiến tôi nhìn chị ngẩn ngơ, nhìn quên cả nói chuyện, nhìn quên cả những người chung quanh. Chị cho biết chị sắp lấy chồng, chồng chị là một thương gia có cửa tiệm xuất nhập cảnh ở Sài Gòn, tuy lớn hơn chị mười tuổi nhưng nhìn cũng còn trẻ lầm.
Đứng trên bờ nói chuyện một hồi khá lâu chắc Mai Liên đã chán nên hai đứa rủ xuống tầm. Lợi dụng lúc Mai Liên lo rượt đuổi nhau tôi hỏi nhỏ chị ba:
– Ổng có ghen nhiều không chị? Em nhớ chị quá chừng, tối nay mình gặp nhau được không?
Chị ba hơi tỏ ra lúng túng một giây rồi hỏi nhỏ:
– Gặp ở đâu, làm sao mà gặp được?
Tôi mừng rơn, nói như không kịp thở:
– Chị yên trí, tối nay em sẽ nói hai con nhỏ bạn em lại đón chị đi ăn chè rồi tụi mình gặp nhau.
– Bộ hai cô đó chịu hẹn hò cho em sao?
– Tụi nó là bạn bè mà, chị yên tâm tụi nó chịu chơi lắm.
– Nếu vậy thì tối nay khoảng độ bảy giờ em nói bạn em lại đón chị ở khách sạn Chim Xanh phòng số 36.
0 bình luận