Thằng Tí

Kabuto

Chương 36:

Tới đây tôi nghĩ đã đến lúc dứt điểm được rồi nên ngồi dựa vào góc chòi chổng ngược con cặc nóng hổi căng cứng như khúc củi lên trời rồi kéo tay Đào để Đào ngồi lên cọc thịt đó. Trước những động tác đó tôi thấy người Đào run bắn lên, nó thở không muốn ra hơi thều thào nói: – Tí ơi, Đào sợ quá hà… Đào sợ đau lắm… Tôi xoa xoa trên lưng Đào trấn an: – Không sao đâu Đào, em cứ ngồi nhè nhẹ lên, khi nào thấy đau thì ngưng lại… Vừa nói tay tôi vừa mò vào cái lồn vun lên ướt nhẹp đó mà móc móc vê vê trên hột le khiến Đào rên lên từng hồi, lưng cứ vặn vẹo lui tới hoài, trong khi hai tay thì bấu chặt lấy vai tôi. Lựa một lúc Đào say mê nhất tôi lấy tay phải vòng qua mông Đào ấn xuống nhè nhẹ trong khi tay trái cầm con cặc cứng ngắc chĩa ngay vào lỗ lồn. Thật nhịp nhàng tay trên nhấn xuống cặc ở dưới tôi hẩy lên lút vào khá sâu, Đào rên lên thống khoái ngồi im không nhúc nhích trong khi hait ay níu cứng lấy tóc tôi mà rên xiết. Biết Đào còn đau tôi nhè nhẹ đẩy con cặc lên từ từ tới khi tôi nghe một cái xựt thì Đào rít lên xuýt xoa dữ dội, hai tay ôm cứng lấy đầu tôi áp vào ngực tôi mà rên xiết. Biết Đào có thể chịu được và bắt đầu sướng khoái nên tôi từ từ cà nhấp cà nhấp từ chậm tới lẹ. Đào như chẳng còn biết gì nữa nó cứ ôm tôi cứng ngắc, đít nó như muốn chạy theo với nhịp đẩy lên kéo xuống của con cặc tôi. Mồ hôi trên lưng Đào vã ra như tắm răng đánh lập cập miệng thoát ra những tiếng vô nghĩa: – Thôi… Thôi… Chết… Em… Ối… Ối… Cứ như thế tôi tiếp tục một hồi nữa thì Đào như chịu không nổi nó sụm người xuống, thấy vậy tôi bồng Đào đặt nằm xuống và từ từ leo lên tiếp tục đục nữa… Thấy tôi tiếp tục leo lên Đào rên rỉ như van xin: – Thôi Tí ơi Đào chịu hết nổi rồi… Thôi đi Tí… Thôi đi Tí… Nghe Đào rên rỉ tội nghiệp quá tôi cũng muốn ngưng nhưng con cặc cứng ngắc và đạn đã lên nòng rồi tôi cúi xuống nói nhỏ với Đào: – Đào ráng một chút nữa thôi, một phút nữa là xong rồi. Nói xong tôi hối hả để con cặc vào nắc lia nắc lịa rồi ào ạt tuôn tràn lênh láng, Đào rên xiết thống khoái từng chập theo những dòng tinh khí bắn vào lồn xối xả của tôi. Tôi cứ để yên như vậy nằm cả phút trong khi Đào lâu lâu lại rùng mình rên ú ớ… Tụt khỏi bụng Đào là tôi vội vã tìm quần áo hối Đào mặc để ra về, khi tôi đỡ Đào đứng dậy thì thấy Đào khóc, hoảng quá tôi vội hỏi Đào: – Sao vậy em? Bộ anh làm em đau hả? Đào khóc thành tiếng tôi sợ quá ôm Đào trong vòng tay vuốt tóc vỗ về: – Thôi Đào nín đi mình thương nhau mà, kỳ này Tí về sẽ nói nhà sang hỏi cưới Đào mà. Đào vẫn khóc tấm tức: – Đào sợ quá à Tí, Đào sợ có bầu quá à… có bầu thì làm sao đi học đây? Tôi trấn an Đào: – Không sao đâu Đào, lần đầu tiên thường không có Bầu đâu, Đào đừng sợ… Đào ngồi dậy nắm tay tôi với giọng run run: – Thiệt vậy không Tí… Đào muốn đi học lắm, Đào chưa muốn có con đâu. – Thiệt mà không có bầu đâu Đào đừng sợ… Thấy Đào có vẻ vui vui không còn tấm tức khóc nữa tôi hối Đào mặc quần áo rồi đưa Đào về nhà. Đường làng buổi tối vắng teo, lâu lâu có vài tiếng chó sủa vu vơ. Hai đứa tôi vai kề vai dìu nhau đi như hai bóng ma. Tuổi thơ ấu của tôi chấm dứt từ ngày tôi và Đào khăn gói qua Vĩnh Long nhập khóa sư phạm, những buổi trưa bốc lửa ở căn gác trọ, những buổi tối rực tình ở chòi vịt bây giờ đã trở thành kỷ niệm tuổi thơ… Những hai Hường, be Huê, chị Tân Huê, Mận, cô giáo Cúc bây giờ chỉ là những đoạn phim cũ trong ký ức. Trước mắt tôi lúc này chỉ có Đào và trong trái tim tôi cũng chỉ có Đào. Tuy yêu Đào thật sự, đầu óc tôi luôn nghĩ tới Đào nhưng con người tôi sao thật lạ nó vẫn luôn luôn đòi hỏi và luôn muốn có những đồ chơi mới… Bởi vậy cứ một hai tháng không có cái lồn mới là tôi chịu không nổi lại lần mò đi tìm cho bằng được để thỏa mãn rồi trốn chạy trở về với Đào. Trong những người đàn bà mà tôi tìm tới trong thời gian đó là chị Hạnh y tá làm ở bệnh viện tỉnh, phải nói chị Hạnh là một mẩu người đàn bà đặc biệt không bao giờ nghĩ tới chuyện lập gia đình mà chỉ luôn đặt thú vui xác thịt lên hang đầu trong cuộc sống. Tôi quen chị Hạnh trong lần đi khám sức khỏe để lập thủ tục nhập khóa sư phạm ở bệnh viện tỉnh. Hôm đó là lần đầu tiên tôi đi khám tổng quát nên lóng ngóng không biết gì cả, khi chị Hạnh hối tụi tôi cởi hết quần áo để đi bác sĩ khám thì mấy thằng tụi tôi thằng nào thằng nấy mặt đỏ gay, lúng túng chỉ cởi áo thôi chứ không dám tụt quần xà lỏn xuống. Tới khi chị Hạnh nghiêm trang nhắc nhở lần chót, tụi tôi mới chịu thoát y hoàn toàn.
0 bình luận