Thằng Tí

Kabuto

Chương 34:

Trước sự cuồng loạn của Đào lúc đó thực sự tôi có muốn ngừng cũng không ngừng nổi nữa nên vội tụt quần mình xuống tay cầm con cặc cứng ngắc mà chà lên chà xuống mép lồn làm con nhỏ như không còn biết gì nữa, miệng luôn phát ra những câu ngắn ngủi vô nghĩa. Khi đó tôi chỉ muốn đẩy cặc mình vào sâu trong lồn Đào cho đã mà thôi nhưng tôi nhớ lần làm tình đầu tiên với con Mận nên tôi bổng e ngại, tôi nghĩ với con cặc bự quá khổ của tôi mà rấn vào trong cái lồn còn con gái của Đào thì Đào làm sao chịu nổi sự đau đớn. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng tôi không thể nào dằn lại được nên cứ nhấp lên nhấp xuống ở cửa lồn Đào hoài, tới một lúc tôi không thể chịu nổi nữa cố gắng nhấn từ từ vào sâu hơn thì Đào ré lên miệng xuýt xoa kêu đau và như muốn khóc làm tôi phải dừng lại. Đào thấy máu chảy ra ri rỉ thì sợ quá ôm cứng lấy tôi mà khóc rồi nói: – Thôi Tí ơi… Tí làm gì mà thấy ghê quá à… Tí giết Đào rồi máu me tùm lum nè… Thấy Đào khóc lóc rên rỉ tôi cầm lòng không được bèn cúi xuống ôm Đào thật chặt trong vòng tay rồi nói nho nhỏ: – Thôi Đào đừng khóc nữa Tí không làm gì nữa đâu, tụi mình mặc quần áo rồi về, Tí thương Đào lắm, Tí không làm khổ Đào nửa đâu. Đào như cảm động trước những lời ngọt ngào vỗ về của tôi nó ôm cứng lấy tôi mà hôn lên mặt lên mũi tôi túi bụi. Ðưa Đào ra khỏi nhà trọ thì trời đã khuya đường phố vắng tanh chỉ còn hai đứa tôi dìu nhau bước đi. Đào như muốn quyện vào với tôi hai tay cứ níu chặt lấy vai tôi mà thủ thỉ những lời tình tứ say đắm, về tới ngay cửa ngỏ nhà Đào trọ rồi mà cô nàng chẳng muốn vô nhà cứ nắm lấy tay tôi như không muốn rời… Sáng hôm sau mới khoảng gần tám giờ tôi đã có mặt tại nhà trọ của Đào, theo đúng chương trình hôm nay tụi tôi đi lãnh bằng tạm rồi ra bến xe về làng luôn. Nhìn nét mặt Đào lúc đó sao đẹp lạ lùng cô bé làm như mắc cỡ nên không dám nhìn thẳng ngay mặt tôi mà cứ cúi xuống nhìn hè phố, đi song song với nhau cả đoạn đường dài rồi mà Đào cũng như tôi chưa lên tiếng nổi mắt cứ liếc nhìn trộm nhau hoài. Tụi tôi đến ty giáo dục thì nơi đây đã bắt đầu phát bằng tạm cho những người có số báo danh từ trên đầu, đâu cũng khoảng nửa tiếng sau mới tới số 750 rồi 759. Sau khi ký nhận bằng tạm tụi tôi gọi xe đi thẳng ra bến xe để về làng, ngồi bên nhau trên con đường dài suốt từ Mỹ Tho về làng hai đứa tôi tay trong tay nói chuyện không muốn dứt. Chuyện trời chuyện biển lang bang bất tận, bất cứ chuyện gì tụi tôi cũng nói thật say mê, khi xe tới quận nghỉ chừng nửa tiếng để đón thêm khách về làng, tôi đang có vẻ thích thú nói lung tung về chuyện sau này hai đứa học chung ở Vĩnh Long thì Đào bỗng đặt một câu hỏi làm tôi lúng túng: – Kỳ này về làng nếu như Tí nói Tí không còn gì với Mận thì Tí không được gặp nó nữa nghe chưa. Nếu mà tui biết hai người còn hò hẹn là tui không thèm nhìn mặt Tí nửa đó. Trước câu nói đầy vẻ cương quyết và hăm dọa đó tôi bỗng toát mồ hôi, tôi nghĩ trong bụng chuyến này mình bị rắc rối chứ chẳng yên đâu. Con nhỏ Mận nó không vừa nó sẽ làm um sùm lên rồi thế nào Đào cũng biết… Nghĩ như vậy tôi đành xuống nước năn nỉ Đào: – Đào cũng phải thông cảm cho Tí để từ từ Tí dang nó ra, con nhỏ Mận cũng dữ lắm nếu mình không khéo nó làm ầm ỉ lên thì mất mặt hết. Đào phụng phịu: – Tui không biết… Từ từ là từ từ thế nào… tui mà còn thấy hai người hò hẹn nhau là coi như chấm dứt. Tôi chẳng biết nói sao nữa nên năn nỉ tiếp: – Đào yên tâm kỳ này Tí sẽ không hẹn hò với nó nữa nhưng nếu nó kiếm Tí thì Đào cũng phải thông cảm cho Tí nhe. Tí hứa với Đào là Tí sẽ không bao giờ tiếp tục với Mận nữa. Cứ những lời ghen tuông kiểu đó thêm một hồi nữa thì xe lại tiếp tục lăn bánh và tụi tôi đã về tới làng còn tương đối khá sớm. Qua ngày hôm sau cả làng tôi đều rộn lên với tin tôi và Đào cùng thi đậu trung học, thế rồi hết nhà Đào tới nhà tôi ăn mừng không khí nhà tôi và nhà Đào rộn lên hai ba bữa mới trở lại bình thường. Từ ngày tôi về Mận đã sang nhà tôi kiếm năm lần bảy lượt nhưng tôi làm bộ bệnh không ra khỏi nhà làm Mận bực lắm, mỗi lần nó tới nhà tôi khi ra về đều khóc lóc cả. Má tôi thấy vậy thì buồn lắm, bà thường theo hỏi tôi: – Con tính sao về vụ con Mận chứ mẹ thấy để nó hoài vầy tội nó quá.
0 bình luận