Thằng Tí

Kabuto

Chương 31:

Thấy tôi cứ cù nhầy hoài Đào cười hóm hỉnh nói: – Cô đó người không được cao mấy, tướng tá đầy đặn tóc để xõa ngang vai, nói năng hơi vội vã nóng nảy. Nghe tới đó tôi tá hỏa vì biết rằng Đào đang ám chỉ Mận, tôi lúng túng đang tìm cách để chống chế và cải chính về vụ này thì Đào đã cười ngất: – Thì chuyện của Tí với Mận ở trong làng mình ai mà không biết, bộ tôi nói trật hay sao mà Tí muốn cải? Nói rồi Đào cười như trẻ thơ, cười chán rồi Đào nói: – Thôi không giỡn nữa tụi mình đi lẹ lên, chắc giờ này bảng kết quả đã dán rồi đó. Hai đứa tôi rảo bước đi gần nửa tiếng thì đến trường, tới nơi đã thấy khá đông học sinh và phụ huynh đứng chờ ở sân trường mặt người nào người nấy lộ vẻ lo lắng bồn chồn. Chờ đợi khoảng nửa tiếng thì thấy trong văn phòng nhà trường bưng ra tấm bảng dán giày danh sách học sinh trúng tuyển. Tất cả học sinh đứng rải rác quanh sân trường không ai bảo ai đều xúm lại quanh tấm bảng như đàn ruồi bu vào cục đường, thấy vậy Đào hối tôi nhào lại sớm để xem kết quả. Phải vất vả lắm tôi mới chen vào được tới gần bảng và vui làm sao khi thấy tên tôi và Đào cùng có trên bảng, tên Nguyễn thị Đào số báo danh 750 và Trần văn Tí số báo danh 759 chỉ cách nhau có mấy dòng. Tôi vội nhào ra cho Đào hay kết quả, Đào đã nhảy lên vui mừng như con nít và tụi tôi đã quên hết tất cả hai đứa cứ nắm tay mà nhảy lên reo hò mừng rỡ. Phản ứng tự nhiên tôi không biết đã ôm Đào hồi nào và nó cũng như quên hết xiết tôi thật chặt trong vòng tay. Ðâu chỉ một lát sau Đào tỉnh lại nó từ từ gở tay tôi ra và nói: – Đào muốn xem thấy tên mình trên bảng kia, Tí ráng chen vào cho Đào theo với. Tôi đã như tên lính mở đường chen lấn dạt mọi người ra cho Đào tiến sát đến gần bảng, nhìn nét mặt rạng rỡ của Đào lúc đó tôi thấy nó dễ thương và đẹp làm sao. Rời trường học hai đứa tụi tôi rủ nhau ra chợ Mỹ Tho để ăn mừng, đi bên Đào mà chân tôi muốn bay bổng tôi biết nổi hân hoan này không chỉ là do kết quả cuộc thi mà còn do Đào nữa. Tôi đang lâng lâng với những niềm vui khó tả đó thì Đào lên tiếng: – Ðâu Tí nói là khi có kết quả thi rồi thì Tí sẽ cho tôi biết người nào để ý tới tui nào? Tôi như chợt tỉnh lại ú ớ một hồi mới trả lời: – Cho ngày mai trả lời được không, hôm nay trả lời liền kẹt quá? Đào phản đối kịch liệt: – Không được không được đâu, Tí đã hứa mà đâu có thể nuốt lời được. Tôi cố cải: – Tui có nói là tui không trả lời đâu, hôm nay tui nói tui kẹt mà. Đào nhào vào nhéo trên vai tôi, chân dậm dậm xuống đất như con nít: – Không chịu đâu kẹt cái gì mà kẹt, Tí phải nói liền bầy giờ hà, tui không chịu như vậy, Tí kỳ quá hà… Tôi bị Đào tấn công sát nút túng quá không biết tính sao nên tôi đành liều mạng: – Tui nói cái này là nói thiệt nha Đào phải tin thì tôi mới nói đó. Đào phụng phịi tay vân vê tà áo đôi mắt mở to nói: – Gì kỳ vậy Tí chưa nói mà bắt người ta tin, Tí khôn quá hà, không chơi với Tí nửa đâu. Thấy không thể ngưng được nửa tôi nắm tay Đào nhìn sâu trong mắt Đào nói: – Ðâu có ai xa lạ đâu tôi để ý Đào từ lâu rồi mà thấy Đào cứ lo học hành và chẳng để ý gì tới ai cả nên tui đâu dám nói… Tôi thấy Đào lúng túng thật sự, mặt nó đỏ hồng lên, nó ú a ú ớ một hồi rồi mới nói nổi: – Tí đừng có nói giỡn kiểu đó con Mận nó biết được nó buồn tôi thì sao? Tôi không bỏ lỡ cơ hội tấn công tiếp: – Đào phải hiểu cho tôi làm sao mà tôi yêu Mận cho được, người thì cục mịch, chữ nghĩa thì không có, nói câu trước câu sau là gây gổ, bộ Đào tính tôi giết đời tôi hay sao mà lấy Mận làm vợ? Đào nhìn tôi giọng nói thật buồn: – Đào không biết nói sao chớ Đào thấy nhỏ Mận tội nghiệp lắm, nó yêu Tí nhiều lắm đó, Tí làm vậy không tội nghiệp nó sao? Tôi thấy Đào có vẻ xuôi xuôi rồi tôi bồi thêm ngay: – Đào phải nên nhớ rằng tình yêu là tình yêu, đừng bao giờ lẫn lộn giữa tình yêu và lòng thương hại. Đào không nhớ thầy Chương dạy việt văn thường hay nhắc nhở một câu của nhà văn ngoại quốc nào đó sao: « Trên đường đi đến hôn nhân ta đừng bao giờ vội vã và dễ dàng cả, vì như vậy sẻ làm cho mình khổ và làm cho người bạn mình khổ cả cuộc đời ». Thấy tôi có vẻ thao thao bất tuyệt Đào nheo mắt nhìn tôi nét mặt mang nhiều nét hài hước: – Đào thấy kỳ này Tí nên ghi tên vào Sư Phạm Vĩnh Long đi thì vừa rồi, Tí nói chuyện giống ông thầy giáo giảng bài lắm đó.
0 bình luận