Thằng Tí

Kabuto

Chương 29:

Tôi nhìn Đào ngơ ngẩn làm Đào có vẻ lúng túng mắc cỡ, nó nhìn tôi nói: – Tí làm gì mà nhìn tôi dữ vậy, bộ mặt tôi có lọ nghẹ hay sao? Tôi hơi quê khi bị Đào hỏi, bèn giả lả nói đại cho qua: – Tôi nhìn mặt Đào sáng lắm, chắc kỳ này Đào đậu đó. Đào trố mắt nhìn tôi đầy vẻ ngạc nhiên: – Tí cũng biết coi bói, coi tướng nữa sao? Hay thiệt. Nói xong Đào chìa tay cho tôi nói: – Ðâu Tí thử coi chỉ tay cho tui xem tương lai có khá không? Lỡ rồi tôi đành làm mặt nghiêm: – Ðể đi dọc đường có thì giờ tôi sẽ coi cho Đào, giờ này ăn cái đã. Coi tướng coi tay mà nhè nơi ăn uống, hôi hành hôi tỏi thì làm sao mà linh cho được. Đào thắc mắc: – Tí học ai mà biết coi chỉ tay coi tướng vậy? Túng quá tôi đành nói dóc luôn: – Hồi học ở quận tôi có gặp một ông thầy tướng số giỏi, ổng thấy tôi lanh lẹ vui vẻ và thích giúp đỡ mọi người nên ổng truyền nghề cho đó mà. Đào nghe tới đó thì lộ rõ vẻ tin tưởng thán phục ra mặt, tới đó tôi mới bắt đầu thấy lo lát nữa mình phải nói làm sao đây, tôi thầm nghĩ: « Đào nó tin tưởng mình quá nói lạng quạng nó cười cho thì bể hết ». Tôi cố moi trí nhớ ôn lại những lời đoán giải của ông thầy Ba Nhỏ mà tôi đã nghe lỏm hôm theo chị Hai tôi tới ổng xem. Ðang lẩm nhẩm trong đầu về những câu nói của thầy Ba Nhỏ thì hai dĩa bánh khoọc nóng hổi đã được bưng lên, thấy vậy tôi hối Đào: – Mình ăn đi Đào sắp tới giờ xe chạy rồi đó. Hai đứa đã ăn thật ngon lành, ăn xong tôi gọi cà phê uống Đào chỉ uống nước trà, thấy tôi uống cà phê Đào nói: – Cô giáo nói uống cà phê có hại lắm đó vì nó có nhiều chất kích thích… Đào nhắc tới vụ cà phê có hại làm tôi nhớ tới cô giáo Cúc, trong một giờ dạy sinh vật trong lúc nói về các loại cây cô đã nói về cà phê và lưu ý học trò đừng uống nhiều sẽ có thể bị bệnh tim. Tôi chọc Đào: – Đào nhớ bài quá hả, nhưng còn thiếu là uống nhiều sẽ bị bệnh tim, cô giáo Cúc nói vậy mà. Đào nhìn tôi cười thật tươi, hóm hỉnh: – À tui quên lời cô giáo Cúc làm sao Tí quên được, đệ tử ruột mà. Thấy tôi có vẻ mắc cỡ khi Đào nói câu đó, nó tố thêm: – Thôi hết rồi Tí à, đâu còn bao giờ có cơ hội học với cô giáo Cúc nữa đâu, đệ tử ruột nay xa sư phụ rồi. Thấy mình hơi có vẻ hơi yếu thế trước sự tấn công của Đào tôi bèn kiếm đường tháo chạy: – Thôi mình đi ra xe đi chắc cũng sắp tới giờ xe chạy rồi. Nói xong tôi đứng dậy trả tiền rồi đưa Đào ra xe, bởi hai đứa tôi ra xe hơi trễ nên phải ngồi tuốt phía sau cùng chung với những giỏ trái cây. Đào có vẻ hơi khó chịu nên mặt nó nhăn lại nói: – Tại tụi mình ham nói chuyện quá mà ra trễ nên mới bị ngồi tuốt sau này, từ đây lên tỉnh mà ngồi hoài một chỗ này thì chắc chết mất. Tôi an ủi Đào: – Ráng chút đi Đào xe lên tới quận sẽ có nhiều người xuống lắm, mình sẽ leo lên trển ngồi lo gì. Tụi tôi vừa ngồi yên chỗ một chút thì xe khởi hành, gió thổi hiu hiu buổi sáng làm tôi thấy trong người dễ chịu vô cùng tôi nghĩ nếu như không có Đào ngồi bên cạnh chắc tôi đã ngủ một giấc ngon lành tới quận. Ngược lại tôi tỉnh như sáo ngồi nói hết chuyện này tới chuyện kia với Đào, tôi đã đem hết những câu mà thầy Ba Nhỏ đã nói với chị Hai tôi hôm đó ra nói lại với Đào, tôi thấy Đào đã có vẻ thích thú và nể phục tôi vô cùng với câu: – Theo với chỉ tay và sắc tướng trên mặt, trên mũi trên vành tai của Đào thì Đào là người sẽ có tiếng tăm sau này, going họ, chồng con của Đào đều sẽ nhờ vả tới Đào rất nhiều, phạm vi của Đào không phải là của làng của quận mà là phạm vi của cả nước. Về tăm tiếng thì như vậy nhưng về đường chồng con thì Đào hơi muộn đó có thể đến gần 30 Đào mới thành gia thất. Tới đó thì Đào như đã bị tôi hớp hết hồn rồi, nó như một tính đồ cuồng tín không còn biết gì nữa. Nó hỏi như người say: – Theo với chỉ tay và tướng số thì người chồng tương lai của Đào sẽ như thế nào, có khá không? Tôi được trớn lên mặt ông thầy: – Người chồng của Đào theo như những đường chỉ này thì cũng thuộc hạng người có học nhưng đã bị tăm tiếng và ảnh hưởng của Đào che mất cho nên ông ta chỉ là vai phụ thôi chứ không phải vai chính trong gia đình. – Còn con cái thì sao hả Tí? – Theo như chỉ tay này thì Đào không nhiều con đâu, nhiều lắm là 3 mà thôi. Nói tới đó tôi cảm thấy chữ nghĩa về bói toán của tôi đã cạn rồi nên tôi liền phang ngang một câu kết thúc: – Số Đào trước khi đi đến hôn nhân ít ra cũng phải qua vài ba lần không thành hay dang dở thì mới bền vững được ở cuối đời… Thôi như vậy đủ rồi đừng hỏi nữa nhe, tui chỉ thấy có vậy thôi nên tôi nói vậy, tin hay không tin rồi thời gian sẽ trả lời Đào.
0 bình luận