Thằng Tí
Kabuto
Chương 27:
Trước sự xúc động và xuống nước một cách thật bất ngờ của Mận, người tôi mềm lại như cọng bún. Tôi đưa tay vuốt tóc Mận, hôn lên trán Mận và đưa tay xoa lên ngực Mận một cách thật say đắm. Tôi ghé tai Mận nói nhỏ:
– Thôi đừng buồn nữa Mận ơi! Bây giờ tụi mình đi ra chòi vịt em chịu không?
Mận không nói một lời nào, hai tay nó xiết chặt lấy thân thể tôi một cách thật nồng nàn. Vừa chui lọt vào trong chòi vịt là tôi đã đè ngửa Mận xuống và như một con thú khát mồi tôi ngấu nghiến hôn lên ngực hôn lên rốn nó, hôn vào lỗ tai lung tung và tụi tôi đã như hai con cọp đói quần thảo cấu xé nhau kịch liệt đến nỗi chẳng còn biết gì tới chung quanh nữa. Mận gào thét như người bị bóp cổ trong khi đó thì tôi mờ mắt mờ mũi vì khoái cảm tột cùng. Tụi tôi đã ngủ vùi ngoài chòi vịt tới khuya thật khuya mới về. Trước khi chia tay ở đầu ngõ nhà Mận nó nắm tay tôi hẹn sẽ gặp nhau vào tối mai nữa.
Đợi Mận vào nhà khép cửa lại đàng hoàng tôi mới tà tà đi về. Trời càng khuya trăng càng sáng tỏ trăng sáng đến nỗi tôi có cảm tưởng như ban ngày. Trong người tôi lúc đó thấy khỏe khoắn lạ thường, tất cả những dấu vết của một trận thư hùng trước đó vài tiếng như đã tan biến đâu mất, chắc có lẽ nhờ một giấc ngủ khá dài. Chân tôi bước đi trên đường ruộng mà lòng thấy lâng lâng như muốn bay bổng.
Con đường từ nhà Mận về nhà tôi phải đi ngang một cánh đồng khá rộng. Mùa này lúa đã gặt nên ruộng chỉ còn trơ những gốc rạ và những ụ rơm rải rác khắp nơi. Tôi đang vừa đi vừa suy nghĩ miên man đến những hành động và những đột biến thay đổi của thế cờ giữa tôi và Mận thì tại tôi nghe tiếng rù rì phát ra từ một ụ rơm bự gần đó, nghe kỹ hơn thì là tiếng rên rỉ của một đôi trai gái.
Phản ứng tự nhiên tôi đứng khựng lại và từ từ rón rén tiến đến sát bụi rơm. Lại càng gằn tiếng rên rỉ phát ra càng rõ, càng thống thiết hơn. Tôi vội ngồi xuống ôm vào mình một bó rơm thật bự để che kín người rồi cứ thế bó rơm di chuyển nhẹ nhàng lại sát phía tiếng rên phát ra và nhìn rõ mồn một đôi trai gái đang quyện vào nhau mà lăn lộn. Như quá say mê với cuộc quần thảo đôi trai gái kia chẳng còn để ý gì tới chung quanh nữa, gã thanh niên đang nằm trên người con gái bỗng dưng lại đổi thc nằm xuống dưới và đẩy cô gái ngồi dậy như tư thế người cưỡi ngựa, khi cô gái vừa ở trong tư thế đó đang ào ạt phi ngựa thì người tôi bỗng lạnh ngắt, bó rơm trên tay tôi như muốn rơi xuống đất…
Trời ơi đó là chị hai tôi. Lúc đó tôi thật như trời trồng, chạy thì chạy không được mà ngồi đó để xem thì làm sao mà xem, người tôi thật đúng như mọc gai, đúng là chết trân chịu trận. Trong tư thế đó chị hai tôi nhảy ngựa một hồi thì Sáu Quang lại lật chị tôi nằm xuống và hắn lại leo lên hùng hổ tấn công… Cứ như vậy người xuống người lên đâu cũng chừng hai ba lần nữa thì hai người ôm nhau nằm thở như chẳng còn biết gì nữa. Đợi cho hai người ngủ rồi tôi mới nhẹ nhàng di chuyển xa bãi chiến trường và cắm đầu chạy thẳng về nhà. Vừa rửa chân cảng leo vô mùng chưa kịp ngủ thì nghe tiếng kẹt của chị hai về. Trăn qua trở lại một hồi thì tiếng gà đã gáy sáng và tôi đi vào giấc ngủ lúc bình minh.
Tôi đang ngủ say mê như chết thi bi chị ba tôi đánh thức, tôi đang còn thèm ngủ nữa nên ú ớ rồi quay mặt vào vách đinh ngủ tiếp thì nghe tiếng chị nói:
– Tí à dậy đi chín mười giờ sáng rồi, có con Đào con bà Tám Hợi lại kiếm em đó.
Nghe con Đào kiếm tôi thắc mắc không biết chuyện gì nên ráng bò dậy lấy tay dụi mắt bước ra nhà ngoài. Thấy tôi Đào lên tiếng:
– Trời ơi ngủ gì ngủ dữ vậy, chín mười giờ mà không chịu thức, chắc hồi hôm đi ăn trộm nhà người ta hả Tí?
– Đâu có hồi hôm đọc truyện Tam quốc chí nên thức khuya đỏ mà. Có chuyện gì không Đào?
– Đi rửa mặt mũi đi rồi ra đây tui hỏi Tí vài chuyện?
Bỏ Đào đứng đó tôi đi ra sàn nước sau nhà rửa mặt. Khi tôi trở lại thì Đào đã ngồi xuống ghế ở phòng khách, mắt đang nhìn những bức tranh treo trên tường. Thẩy tôi Đào nói:
– Tí à, Đào mới có người quen trên tỉnh về cho hay ba ngày nữa có kết quả thi rồi đó. Tí đi coi kết quả không?
– Đi chứ, đâu có nhờ người ta coi được, mình phải đi để nếu đậu còn lãnh bằng tạm luôn… Đào tính sao, bộ không đi hả?
– Tui cũng tính đi, nhưng đi một mình ớn quá, tính qua rủ Tí đi chung đây.
– Ừ phải rồi tụi mình đi hai đứa chắc vui hả Đào, vậy tính chừng nào đi?
– Nếu đi phải đi trước một ngày, vậy là ngày mốt mình lên đường.
– Đào có nhà quen ở trên Mỹ Tho không?
– Có nhưng nhà chật chội quá chừng, hôm trước lên đi thi ở trọ có mấy bữa mà muốn chết luôn. Kỳ này lên má nói lại ở nhà dì của tui, nhà ở gần chợ Mỹ Tho. Còn Tí thì sao?
– Thì tui cũng lại ở trọ nhà chú tui như kỳ trước tui lên thi vậy. Lúc Đào ở trọ nhà người quen gần chợ thì gần tui lắm đó, nhà chú tui ở kế rạp Vĩnh Lợi đó.
0 bình luận