Thằng Tí

Kabuto

Chương 26:

Hai chị em tôi đang nói chuyện thì có tiếng chó sủa ngoài ngõ, chị hai ngước mắt lên nhìn và buông kim xuống chạy vội ra ngõ mở cửa rào cho anh sáu Quans vào nhà. Sảu Quang là thư ký hội đồng xã, bồ bịch với chị đã khá lâu rồi, hai người này quen biết, cặp kê với nhau từ thời tôi còn học đệ thất đệ lục gì đó mà mãi tới bây giờ mới chịu cưới Năm nay chị hai tôi đâu cũng 25 hay 26 tuổi gì rồi chứ ít ỏi gì. Vừa thấy mặt tôi anh sáu Quang đã lên tiếng hỏi: – Mới về hả út Tí, chừng nào có kết quả thi? – Cũng đâu chừng năm mười ngày nữa… – Khi có kết quả mình phải lên Mỹ Tho coi hay sao em? – Dạ mình phải lên trển mà dò chứ có ai dò cho mình đâu… mà có nhờ ai dò thì cũng ngán lắm… tên mình không đọc đọc trúng tên người khác thì có môn chết luôn. Mà thế nào em cũng phải lên trển vì nếu đậu thì phải đợi lãnh bằng tạm ở trên ty giáo dục luôn. – Đậu rồi Tí tính theo học nghề gì? – Cha nói em nên theo học sư phạm Vĩnh Long khóa hai năm. – Ờ cái đó được em, làm thầy giáo tà tà coi vậy mà ngon đó em. Tôi nghĩ trong bụng ngon thì không biết có ngon không chứ tôi mà làm thầy giáo thì phiền lắm, tối ngày cứ đi kiếm gái không thì có ngày cũng bị sa thải, không thôi thì cũng bị chuyện này chuyện nọ. Thấy mình đứng đó cũng thừa, tôi bèn kiếm chuyện rồi ra khỏi nhà. Đợi tối trời để gặp Mận cũng còn khá lâu tôi bèn tà tà thả bộ ra bờ sông xem mấy người trong xóm đặt lờ dỡ tôm ở hai bên mé sông. Lằn qu)ìn mãi ở mé sông cho tới xầm tối tôi mới bỏ về nhà kiếm cơm ăn. Sau khi làm một bụng cơm no nóc với những món thật ngon do mẹ tôi làm, tôi đợi cho trời tối hẳn mới đi tới điểm hẹn với Mận. Tối hôm nay hình như là 13 hay 14 gì đó nên trăng sáng quá chừng, sáng đến nỗi mắt tôi có thể nhìn thấy xa khoảng cả một hai trăm thước. Tôi tới sân đình thì đã thấy Mận đứng chờ sẵn. Chờ tôi đến thật gần Mận gằn giọng: – Làm gì mà ra trễ vậy làm người ta chờ cả buổi? Coi bộ không muốn gặp tui sao? Thấy Mận có vẻ găng quá tôi nhỏ nhẹ: – Trời mới tối mà, làm gì Mận ra sớm vậy? Vẫn với giọng đắng cay: – Thì tui nóng ruột muốn gặp người ta nên tui ra sớm, người ta đâu có cần gì tới tui nên người ta mới tà tà vậy đó mà… – Thôi mà Mận đắng cay chua chát làm chi vậy? – Tui thử hỏi anh không đấng cay sao được, mình thương người ta, mình vì người ta bao nhiêu tháng nay rồi bây giờ người ta thi cử rồi người ta sửa soạn thành ông này ông kia nên người ta tính chuyện lơ mình làm sao mình không chua xót cho được. Nói tới đó tôi thấy Mận như muốn khóc, nó lấy tay quệt nước mắt và quay mặt đi chỗ khác. Tôi thấy lòng mình chùng xuống. Khi từ nhà đi tôi đinh trong bụng sẽ đem vụ tên gác cửa bệnh viện ra nói nhiều với Mận nhưng sao giờ đó miệng tôi cứ ngọng lại. Thấy tôi không nói gì Mận ngẩng đầu lên nói: – Sao anh không nói gì đi, anh thấy tôi quê mùa không xứng đáng nói chuyện với anh sao? Tôi chống đỡ: – Mận đừng nói vậy, tui buồn Mận làm Mận đâu có biết, bộ Mận tưởng tự nhiên tui làm mặt lạnh với Mận sao? – Vậy chứ tại sao anh về làng anh không kiếm tui mà tại sao anh đi nói với con Nga là anh với tui không còn gì. Tôi túng quá, mà trong bụng cũng bắt đầu thấy hơi tức rồi nên vuột miệng nói luôn: – Mận làm gì Mận biết đó, tui tức muốn điên lên đây nè, không lý giờ tui phải nói huỵch tẹc ra đây sao? Con Mận thấy tôi có vẻ làm cứng và dường như nó cũng có vẻ nhột về vụ đó rồi nên nó thay đổi thái độ thấy rõ, nó đi lại gần nắm lấy tay tôi mà nói với giọng sũng nước mắt: – Tí đừng bỏ em nghe Tí, em thương Tí, em nhớ Tí mà sao Tí kỳ cục vậy? Em có làm gì lỗi với anh đâu? Tôi thấy trong người nóng hừng hực lên khi nghe Mận nói nó không có lỗi gì với tôi cả, không dằn được nữa tôi nhìn thẳng vào mất Mận mà nói: – Cô nói cô không làm gì hả, vậy chứ hôm đó ở nhà thương cô làm gì với tên gác cửa bệnh viện? Mặt Mận biến sắc trước câu hỏi của tôi nó òa khóc rồi vùng chạy về phía ruộng… Trước hành động thật đột ngột của Mận tôi cũng quýnh lên chẳng biết tính sao nữa tôi cũng vùng chạy theo cố nắm lấy tay Mận kéo lại. Mận ôm chầm lấy tôi khóc nức nở: – Tại anh hết đó, tại anh mà hôm đó em mới bị nó… thiệt em cũng không biết em ra sao nữa… – Thôi giờ anh muốn tính sao thì tính em chán lắm rồi em chỉ muốn chết thôi.
0 bình luận