Thằng Tí
Kabuto
Chương 15:
Khi tôi thức dậy thì trời đã sáng không thấy chị nằm bên cạnh, phòng vắng tanh nên tự nhiên hơi ớn ớn, tôi mặc quần áo và đi xuống lầu. Nghe tiếng chân tôi đi xuống, chị từ trong bếp ló đầu ra nhìn tôi thật tình tứ:
– Sao thức dậy sớm dậy? Ngủ nữa cho khỏe đi em…
Tôi đến bên chị, chị ôm lấy tôi thật chặt rồi kề tai tôi nói nhỏ thật say đắm:
– Tí dữ quá đi thôi… Tí làm chị muốn chết…
Tôi xiết mạnh thân thể nóng hổi của chị trong vòng tay khi con con cặc tôi ở trong quần đã trở lại cương cứng thật dữ dội. Chị thấy con cặc tôi cứng ngắc cọ lên đùi chị thì nhìn tôi đầy thán phục:
– Trời ơi Tí dữ dội thật… mới vừa xong đó, bây giờ chị còn gần chết mà Tí đã cứng ngắc rồi… Thôi để mai đi Tí.
Nói xong chị đi xuống bếp rồi quay lên với một dĩa trứng ốp la nóng hổi, chị nói:
– Ăn đi Tí, hôm qua tới nay chắc em đói rồi… ăn đỡ với chén cơm nóng này đi, bánh mì hết trơn rồi mà nhà đâu có ai để đi mua.
Tới bây giờ tôi mới thấy bụng mình đói, tôi nào có ăn gì từ chiều hôm qua. Thấy tôi ăn có vẻ ngấu nghiến chị đã vào bếp bưng ra một dĩa cơm đầy và cá kho. Hôm đó tôi đã ăn một bữa thật ngon vì chưa hôm nào tôi đói dữ dội như vậy.
Trước khi tôi về, chị đã ra cửa nhìn trước nhìn sau một hồi rồi ngoắc tay làm tín hiệu cho tôi bước ra. Bước đi khá xa, khi quay lại tôi vẫn thấy chị lấp ló đứng sau cửa nhìn theo.
Tiếp tục hai hôm liên tiếp, khoảng thời gian con Hạnh vắng nhà tôi đã quần tơi tả chị Tân Huê khiến chị phải đóng cửa tiệm khai bệnh nghĩ một hai ngày. Quả tình chị cũng thuộc loại dâm đãng có hạng… vừa mới ngắc ngư đó đó lại rần rần đòi nữa… chị đã đụ như chưa bao giờ được đụ và đụ như sợ ngày mai không còn được đụ nữa… Chị đã mê mẩn trước con cu quái đản của tôi. Chị nói:
– Sao em đụ được dữ dội vậy, con cu của em sao mà nó kỳ cục quá trời, nó làm chị muốn điên luôn.
Đang say sưa mê mệt với chị Tân Huê thì một buổi chiều tan học trên đường về gần tới nhà bỗng thấy Mận, tay xách giỏ trái cây đứng bên đường. Thấy nó tôi hết hồn chạy lại sẵng giọng hỏi nó lên chi vậy. Thấy tôi không mừng, nó làm mặt giận.
– Biết mà, đâu có nhớ thương gì tới tui, giờ tui kiếm cũng muốn làm mặt lạ… thật là đồ vô tình bạc nghĩa.
Nói rồi Mận như muốn khóc, nó quay mặt đi chỗ khác lấy tay quệt nước mắt. Thấy tội nghiệp quá tôi lại gần nắm tay Mận an ủi:
– Không phải vậy đâu, anh nhớ Mận lắm mà, tại Mận lên không báo trước nên anh mới lựng khựng vậy đó… thôi đừng giận anh tội nghiệp.
Mận như đã bớt giận nó quay mặt lại nói với giọng lạnh tanh:
– Tui đâu có thèm thăm anh làm chị, má tui bị bệnh phải đưa lên nhà thương quận sẵn tôi ghé tìm anh chứ bộ… tưởng tui vì anh mà lên đây sao.
Thấy không khí đã có vẻ hòa hoãn tôi quàng tay ôm lấy vai Mận kéo sát lại gần và hôn tới tấp lên tóc lên cổ nó làm con bé thu người lại vùng vẫy cố thoát ra khỏi vòng tay tôi, đưa tay vuốt tóc ngay ngắn lại, Mận nói:
– Tí ghê quá à… ngoài đường ngoài lộ mà hun hít, không sợ người ta cười cho sao?
Tôi cười hề hề ghé sát lỗ tai Mận mà nói nho nhỏ:
– Thèm quá chừng đi thôi, gần hai tháng hơn rồi còn gì…
Mặt Mận bừng đỏ lên nhìn thấy mà thương:
– Tí cứ vậy không… không gặp thì thôi hễ gặp mặt là lại muốn rần rần rồi.
– Thương thấy mồ ai mà chịu nổi… chớ bộ Mận không thèm chắc?
Mận đưa tay ngắt vào vai của tôi một cái thật đau, mắt nguýt thật tình tứ:
– Ngoài đường mà nói tầm xàm không à… Thiệt đúng là cái mặt dê chúa…
Nói dứt câu Mận cúi xuống cầm giỏ trái cây lên đưa cho tôi:
– Trái cây mới hái buổi sớm ở ngoài vườn nhà đó, ăn đi, chắc ở trên này không có trái cây tươi như ở làng mình đâu hả Tí?
Tôi cầm giỏ trái cây, đưa tay bốc một trái mận thật đỏ lên cắn nhai ngon lành… Tôi nhìn Mận thật tình nói:
– Mận này ngon thật nhưng không bằng một góc trái Mận đang đứng trước mặt anh… Mận biết không, bây giờ anh chỉ muốn nuốt sống Mận thôi…
Mận như muốn kêu lên trước câu nói cà rỡn của tôi, nó vội vã nói:
– Thôi Mận phải về nhà thương đây, không thôi má chờ.
Tôi nào chịu buông tha, liền nắm tay Mận lại nói:
– Khoan đã ghé nhà anh một chút rồi về…
Thấy Mận có vẻ ngần ngừ tôi bồi thêm:
– Nhà ngay đằng kia kìa, cái mái ngói đỏ đó… Lại một cho biết thôi rồi về ngay mà…
Không đợi Mận phản ứng tôi nắm tay Mận kéo đi…
0 bình luận