Thằng Tí
Kabuto
Chương 12:
Nói tới đây chị ba lại gần nắm tay tôi rồi với giọng thật buồn, chị nói:
– Tuần sau chị sẽ lên nhà chú chị ở Sài gòn, ở luôn để học may. Má chị nói ở quận này ai cũng biết chuyện nên chị sẽ khó lấy chồng, bà muốn chị lên trên đó học may rồi nếu gặp được người nào tốt thì má chị gả luôn.
Tôi bàng hoàng trước tin đó, mặt mày buồn so, chưa biết phải nói gì trong lúc này thì chị ba hỏi tiếp:
– Chị đi rồi Tí có buồn không?
Trước câu hỏi hơi đột ngột này tôi đã xúc động thật sự nên nhào đại vào ôm cứng lấy ba Huệ mà sụt sịt khóc như con nít:
– Chị ba đừng đi, chị ba đừng đi nghe chị.
Chị ba cảm động và bối rối trước những hành động kỳ lạ của tôi nên hai tay đã ôm cứng lấy tôi hồi nào không hay, mắt chị đỏ hoe như muốn khóc. Hai đứa tôi cứ mê mẩn ôm nhau như vậy một lúc khá lâu thì có tiếng người gọi ngoài cổng làm hai đứa bừng tỉnh. Buông chị ba ra tôi vội chạy ra ngoài thì thấy ông phát thư đang đứng chờ để phát bức điện tín.
Chị ba vội vàng xé ra đọc thì đó là điện tín của chị hai nói chị đã bị sảy thai phải nằm bệnh viện. Tôi chạy như bay ra chợ cho bà Tư hay và phụ bà dọn hàng để bà kịp đi lên tỉnh. Khi ra khỏi chợ, bà Tư kêu tôi chạy ngang đồn báo cho ông Tư hay. Chừng nửa giờ sau ông Tư về tới và chở bà Tư ra bến xe, xong ông trở về dặn dò chị ba công chuyện rồi trở ra đồn. Khi ông đi rồi chị ba cho biết là sáng mai ông Tư sẽ lên tỉnh.
Bàng hoàng trước những sự việc nên hai đứa tôi quên mất những nóng bỏng buổi sáng. Chị ba lo dọn dẹp nhà cửa và sửa soạn những thứ cần thiết để ngày mai ông Tư mang đi. Còn tôi thì lo xếp những trái cây từ nhà mang lên để lên bàn rồi leo lên gác nằm nghĩ.
Sáng hôm sau tôi thức dậy sớm là đã thấy ông Tư và chị ba thức dậy từ hồi nào rồi, chị ba đang sửa soạn hành lý để ông Tư mang đi, ông Tư thì đã mặc quần áo xong, đang mang giày. Thấy tôi bước xuống ông Tư nói:
– Tí đi rửa mặt rồi xách phụ chú mấy túi này ra bến xe.
Tôi lật đật rửa mặt, thay đồ theo ông Tư đi ra bến xe. Về tới nhà thì đã thấy chị ba chờ sẵn ở phòng khách. Chị nhìn tôi cười thật tươi rồi nói:
– Sáng thức dậy lo đưa ba chị đi chắc giờ đói bụng rồi phải không? Có nồi cháo trắng trên bếp kìa ra ăn cho khỏe.
Tôi ghẹo chị ba:
– Ăn cháo mà sao khỏe nổi. Chị ba hại không à…
Nói rồi tôi nhìn chị cười với ánh mắt nhiều hậu ý. Chị ba như hiểu ý nên có vẻ mắc cỡ nguýt tôi một cái thật dài. Thấy coi bộ thuận lợi, tôi lại gần cầm lấy bàn tay chị mà đưa lên môi hôn, chị ba mắc cỡ rút tay lại rồi quay lưng đi về buồng của chị. Không bỏ lỡ cơ hội, tôi cũng theo chị vào phòng và nhào đại vào ôm chị mà hôn lên mặt, lên tóc chị tưng bừng. Chị ba nhẹ nhàng đẩy tôi ra rồi âu yếm nói:
– Làm gì mà vội dữ vậy, đi đóng cửa đã, lỡ có ai vô nhà thì chết cả hai đứa bây giờ…
Sướng rên với câu nói mở ngõ đó, tôi lật đật chạy ra đóng cửa ngoài, cửa phòng khách thật kỹ rồi nhào vô phòng chị ba ôm lấy thân hình ngà ngọc của chị mà tuột quần áo ra bú liếm hôn hít, xoa nắn rồi leo lên tụt xuống cả buổi trời khiến hai đứa muốn ngắc ngư… Nguyên cả ngày hôm đó tôi đã đụ chị ba tới bốn lần. Mắt mờ, chân run mà vẫn còn muốn đụ nữa. Quả thật khó có một thân hình nào đẹp bằng chị và không thể có một cái lồn nào vừa vặn hấp dẫn bằng lồn của chị trên cõi đời này.
Cả tuần lễ trước ngày chị ba lên Sài gòn học, ngày nào tụi tôi cũng đụ nhau cả, đụ đến nỗi hai đứa xanh mướt, chị ba như muốn đi hết nỗi, còn tôi thì tay chân run rẩy như người thiếu ăn. Vậy mà cứ hễ nhà vắng vẻ chỉ còn hai đứa là lại đụ với nhau tơi bời. Kể ra thì hai đứa tụi tôi cũng thuộc loại dâm đãng có hạng chứ chẳng phải tay thường đâu.
Sáng hôm đưa tiển chị ở bến xe, chị đã khóc thật nhiều. Tôi biết chị muốn nói với tôi những lời yêu thương nhất nhưng kẹt có bà Tư đi chung nên chỉ biết lấy mắt nhìn nhau mà thôi.
Xe chạy thật xa rồi, tôi vẫn còn đứng nhìn theo mà lòng đau nhói. Trên đường về nhà tôi nghĩ chắc mình khó có ngày được ôm ấp lại thân hình ngà ngọc nóng bỏng của chị ba nữa.
Chị ba đi rồi, tôi buồn quá học hết muốn nổi. Phần thì nhớ chị nên trằn trọc không ngũ được, phần thì trong người mỏi mệt vì cả tuần lễ hao tổn cạn láng sinh khí nên tôi vào lớp cứ ngủ gà ngủ gật hoài, bị thầy cô phạt lia chia. Khoảng thời gian này tôi chán nản vô cùng, nghĩ trong bụng chắc mình học không nổi nữa nên có ý định về làng.
Thấy tôi lơ là việc học hành, cô Cúc, cô giáo chủ nhiệm của lớp tôi đã hết lòng khuyến khích, nâng đỡ tinh thần tôi nên chỉ một vài tuần sau là tôi bắt kịp bạn bè trong học hành. Cô Cúc khoảng 26, 27 tuổi, cô đã có gia đình rồi, nghe đâu chồng cô là sĩ quan đang phục vụ ở miền Trung.
0 bình luận