Khương Vãn Ly không phải cảm thấy đắt, nàng chỉ cảm thấy quá rẻ, năm mươi đồng bạc, chỉ bằng nửa giá của một con thỏ. Hóa ra nô lệ không đáng tiền như vậy. Khương Vãn Ly thầm nghĩ, có lẽ nàng còn không bằng cái bát trà mà chủ nhân nàng thường xuyên sử dụng. Khương Vãn Ly nhìn nam nhân không biết đã móc một đồng vàng từ đâu ra rồi ném cho thương nhân. Dưới ánh nhìn cảm động đến rơi nước mắt của thương nhân, hắn lạnh lùng nói: "Khỏi thối." Việc Quân Đình trả...