Thằng Tí

Kabuto

Chương 5:

Tôi tìm đủ mọi cách lết lại gần chị ba và kêu chị liên hồi. Chị ba quá đau đớn nên miệng ú ớ mà chưa mở mắt nổi, tôi cứ tiếp tục kêu réo một hồi nữa thì chị có vẻ tỉnh mở mắt ra nhìn tôi rồi khóc ròng. Đợi cho chị tỉnh táo hơn, tôi chìa hai tay bị trói ra để chị mở nút thắt sợi giây cho tôi. Sau đó tôi tiếp tục mở dây trói dưới chân. Vì giây dừa quá cứng và bị siết chặt nên những chỗ bị buộc trên tay trên chân của tôi rát rát rướm máu. Tí quần áo vung vãi quanh đó tôi đưa chị ba mặc vào và dìu chị ra lộ. Trên đường về chị khóc hoài và đòi tự tử. Chị hỏi tôi có nhớ mặt tên nào không. Quả tình tôi vừa sợ vừa gặp cảm giác quá mạnh nên không nhớ rõ mặt tên nào cả. Chị ba nói chị nhớ mặt tên xếp sòng có một cái thẹo lớn ở ngay cằm. Chị có thể nhận diện được tên đó. Về tới nhà thì thấy bà Tư đã đứng chờ trước cửa. Chị ba chạy lại ôm mẹ khóc ròng. Bà Tư không biết chuyện gì cứ cuống cuồng lên hỏi chị ba chán rồi lại quay qua hỏi tôi. Bà như điên lên chửi rủa um sùm. Chửi một hồi xong bà quay qua chửi ông Tư: – Tổ cha cái thằng cha của mày… tối ngày cứ lo đi nhậu hoài, con gái bị hiếp gần chết đây rồi mà cũng không biết gì hết, thật là tức chết đi thôi! Chửi rủa một hồi rồi bà quay qua tôi: – Đâu thằng Tí, mày thử chạy thẳng qua cha hội đồng Tường coi có ổng bển không. Chạy lẹ lên nghe Tí. Như cái máy tôi vùng chạy về hướng nhà ông hội đồng Tường ở cuối phố quận. Quả đúng như dự đoán của bà Tư, ông Tư đang cùng với năm bảy ông bạn nhậu nhẹt cười nói um sùm ở phòng khách nhà ông hội đồng. Sau khi nghe tôi nói vắn tắt sự việc ông Tư vụt đứng dậy lên xe chở tôi về nhà ngay. Vừa bước vào nhà là ông Tư đã la lớn: – Mẹ nó đâu? Con ba đâu, sao không thấy. Chuyện gì kỳ cục vậy nè… Bà Tư ló đầu từ của phòng chị ba nói: – Ông làm gì mà um sùm vậy! Nó gần chết rồi kìa! Tối ngày cứ lo nhậu nhẹt hoài! Ông Tư chạy vào phòng chị ba một hồi khá lâu rồi bước ra mặt thật buồn. Thấy tôi còn đứng xớ rớ ở phòng khách ông hỏi tôi như nạt: – Thằng Tí sao mày đi với chị ba mà mày không lo cho chị để đến nỗi như vậy? Tôi ú ớ: – Dạ thưa chú Tư, tụi nó tới bốn thằng lận, thằng nào thằng nấy như con trâu cui làm sao con với chị ba làm lại. – Vậy mày có nhớ mặt thằng nào không? – Dạ con không nhớ mặt nhưng chị ba nói chị thấy thằng đầu đảng cái cằm có thẹo. – Mày có thấy tụi nó chạy về hướng nào không? – Tụi nó chạy về hướng tỉnh bằng hai chiếc Honda đàn ông? Như đã tạm đủ, ông Tư nói vọng vào trong nhà: – Bà ở nhà lo cho con ba nghe, tôi đi ra đồn xem có tin tức gì không? Đợi cho tiếng xe của ông Tư mất hút, tôi lững thững đi lên cầu mà lòng buồn thật buồn. Từ sau ngày tai nạn xảy ra chị ba có vẻ gần gũi với tôi nhiều hơn. Chị thường thường theo hỏi tôi nhiều câu liên can tới chuyện đau buồn của chị. Đại loại những câu vớ vẩn như: – Mấy hôm nay em có nghe người ta nói gì về chuyện của chị không? Hoặc: – Họ có khinh dễ, cười chê gì chị không? Hay: – Không biết chị bị như vậy anh Chương có còn theo chị nữa không? Tội nghiệp chị ba quá nên trước những câu hỏi như vậy tôi trả lời phơn phớt qua rồi tìm cách an ủi chị. Từ ngày chị ba gặp nạn tính đã gần nửa tháng mà thầy giáo Chương vẫn không thấy ghé thăm làm chị ba có vẻ thất vọng và tỏ ra chán đời. Có đôi lần chị đã có ý định tự tử. Thấy tinh thần chị ba có vẻ sa sút quá, bà Tư lo lắng nên đã nhờ tôi theo sát chị để phòng chị làm bậy. Bởi để ý chị ba đã lâu, nên sẵn sự nhờ vả này tôi suốt ngày ngoài giờ ở trường ra là quấn quýt bên chị ba như hình với bóng. Dần dần mối cảm tình của chị đối với tôi theo đó mà cũng tăng lên. Một hôm sau giờ học tôi về nhà thì thấy chị ba trùm mền kín mít rên hù hụ. Thấy tôi về chị nhờ tôi hái xả sau nhà nấu cho chị nồi xông. Lẹ như chớp tôi chạy ra bụi xả um sùm sau nhà búng một nhánh lớn rủa rồi bỏ vô nồi bắc lên bếp nấu. Khi tôi bưng nồi xông vào phòng thì đã thấy chị ba ngồi sẵn chờ. Tôi nói: – Chị phải cởi áo ra xông mới mau hết bệnh. Chị có vẻ mắc cỡ hỏi: – Sao kỳ vậy? Nóng quá phỏng da sao em? – Chị cứ mặc áo như thường nhưng sau khi đã bắt đầu đổ mồ hôi thì cởi áo ra cho nó thấm hơi nóng cùng người mới tốt. Mẹ em ở nhà nói vậy đó chị ba. Nói rồi tôi hối chị ngồi xuống gần nồi xông rồi lấy mền phủ kín lên người chị. Trong mền lùng bùng chị ba kêu nóng quá à như muốn mở mền chui ra. Tôi vội nói: – Ráng lên chị chịu khó chịu một chút ban đầu thôi chị ba à.
0 bình luận