Chương 10

Tả Triều Chi bị châm ngòi lửa giận, tức giận quay đầu trừng Hứa Đường Miên, “Trước khi mẫu thân ta chết, phụ thân muội có tới gặp bà ấy một lần, ông ta đồng ý sẽ chăm sóc ta cẩn thận, nhưng ông ta chăm sóc thế nào?” Thật ra lòng tốt rất đơn giản, đối với Hứa thượng thư mà nói, chăm sóc hắn cũng chỉ như muối bỏ biển, nếu như lúc trước ông ta nguyện ý tốn chút tâm tư thì có khi bây giờ hắn có máu chảy đầu rơi thì nhất định cũng phải báo đáp. Nhưng chuyện này với ông ta mà nói không hề tốn chút công sức nào cả, lại còn dung túng con cháu trong nhà bắt nạt hắn. Không vì gì cả, Hứa thượng thư là người coi trọng hiệu quả và lợi ích, bởi vì chăm sóc hắn sẽ không có ích lợi gì cả, cho nên ông ta mới coi như không thấy chuyện một đứa trẻ bị bắt nạt. “Lúc ta bị đường ca của muội đánh gãy một cái xương sườn thì mọi người ở đâu? Cảm tình của chúng ta khi còn nhỏ, không phải là dựa vào người nhà Hứa gia bắt nạt ta mà tạo thành sao?” Phải, khi còn nhỏ hắn đã nhận được ân huệ từ nàng, nhưng đau xót trên người hắn cũng bắt nguồn từ Hứa gia, “Chỉ cần muội mang họ Hứa thì không có tư cách nhắc tới tình cảm với ta.” Tả Triều Chi nói lời oán hận, ở trong cảm nhận của hắn, người đáng có được sự yêu thích của hắn chỉ có mình Hứa Đường Miên, hắn là người có thù tất báo, từng chuyện người Hứa gia từng làm với hắn hắn đều khắc ghi trong lòng, hắn không trả thù chỉ vì không muốn làm nàng đau lòng, hắn không thể nào quên được có người từng đốt tóc hắn, từng ném côn trùng sâu bọ vào quần áo hắn, từng nhốt hắn vào túi rồi đánh hắn. Bây giờ Hứa gia gặp nạn, hắn không bỏ đá xuống giếng đã là cực hạn rồi, nếu như chỉ với chút tình cảm với nàng mà hắn phải ra mặt, vậy thì đúng là không khỏi coi hắn quá rẻ rúng rồi, cho dù là nàng cũng không thể được. Mãi sau này Hứa Đường Miên mới suy nghĩ kỹ, những lời này của nàng đúng là chọc trúng tổ ong vò vẽ rồi. Tả Triều Chi quay sang phía Hứa Đường Miên, sinh lý nam tính rõ ràng khiến Hứa Đường Miên cảm thấy bất an. Tả Triều Chi bước tới trước mặt nàng khiến nàng co rúm lại, cằm bị một tay hắn nắm lấy, vết chai mỏng trên tay cọ vào má nàng, tức giận trong lòng cũng dịu đi chút ít. Tả Triều Chi cao lớn, mà Hứa Đường Miên lại trông nhỏ xinh, ước chừng chỉ cao tới ngực của hắn, nàng cảm thấy hơi thở nóng rực phả vào cổ mình, đôi mắt xuất hiện hơi nước, Tả Triều Chi cụp mắt, tùy ý xoa nhẹ mặt nàng. “Muốn ta giúp không phải không được, muội mau lấy thành ý ra đây xem nào.” Thiếu nữ 17 tuổi, tuy rằng bên ngoài có thanh danh tài nữ, nhưng cũng thích xem một chút thoại bản có nhắc tới chuyện nam nữ, nàng cũng biết chút ít. Trước khi bị ép lên xe ngựa, mẫu thân còn giao đồ dưới đáy hòm thường đưa con gái trước khi xuất giá ra cho nàng, cho dù nàng không muốn xem cũng bị bắt ép phải coi thứ sống động đó, trừ chuyện này ra, mẫu thân còn mời ma ma của Giáo Phường Tư tới cởi quần lót của nàng, giảng giải trước gương cho nàng nghe. Vốn dĩ nàng cũng không thuận theo, mãi cho tới khi mẫu thân bi ai nói, “Cúi đầu đi, con đã không còn là tiểu thư khuê các nữa rồi, tới lấy lòng hắn, nếu như hắn không muốn giúp đỡ thì hậu quả đó con không gánh vác nổi đâu.” Nếu trong nhà bị định tội, con gái chưa gả ra ngoài như nàng kiểu gì cũng bị đưa vào Giáo Phường Tư, trở thành quan kỹ, một đôi tay ngàn người gối, đôi môi đỏ ngàn người thử, nếu lúc đó Tả Triều Chi còn muốn nàng, vậy thì có thể tùy tiện chơi nàng bất cứ lúc nào. Hoa thị thật sự yêu thương con gái, nhưng sau khi suy nghĩ được mất, bà cần phải cho con gái thấy rõ đường đi phía trước, bắt buộc phải tới cầu xin Tả Triều Chi, cho dù là trói cũng phải trói con gái lên xe ngựa. Tác giả có lời muốn nói: Con trai ngốc phải diễn vai cường thủ hào đoạt nhưng lại thất bại rồi! Cổ vũ tinh thần giúp con trai tui nào: Mỗi lần thất bại thì càng phải mạnh mẽ hơn ~
0 bình luận