Chương 8

Hứa Đường Miên dứt khoát từ chối lời cầu thân của Tả Triều Chi, tuy rằng hắn là Đại tướng quân đương triều, nhưng thân phận của Hứa Đường Miên cũng không thấp, phụ thân nàng bây giờ chỉ cách Thừa tướng có một bước, cho dù nàng có từ chối hắn thì cũng có thể chọn lựa trong đám con cháu thế gia, với diện mạo, tài năng và xuất thân của nàng, muốn làm Vương phi cũng chỉ là chuyện cỏn con. Tính tình Tả Triều Chi cũng không dễ từ bỏ, cho dù bị từ chối trước mặt mọi người, hắn cũng không có tâm tư nghỉ ngơi, liên tục theo đuổi nàng một cách vụng về, chẳng thể nào có được trái tim mỹ nhân, ngược lại còn khiến Hứa Đường Miên ngày càng bực bội. Ban đầu nàng cũng không bực bội tới vậy, chỉ là một lần nghe Tư Mã Thanh Ly cảm thán một câu, “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.” Sau đó, xuân tâm vừa mới nảy mầm của tiểu cô nương hoàn toàn bị chọc giận. Tư Mã gia không muốn đối địch với Tả Triều Chi, cho nên mẫu thân của Tư Mã Thanh Ly lại có tâm tư khác, cũng hẹn mấy tiểu cô nương tới phủ thưởng trà, mà Hứa Đường Miên lại không hề nhận được thiệp mời. Hứa Đường Miên thật sự tức giận không thôi, hẹn Tả Triều Chi gặp mặt trên Kim Ngôn đài, hắn còn tương rằng nàng có dấu hiệu lung lay, ai ngờ nàng lại quăng vỡ noãn ngọc hắn tặng ngay trước mặt hắn, lời nói như chém đinh chặt sắt, “Ta ghét ngươi! Trong số những người ở kinh thành này, ngươi là người ta ghét nhất! Nếu cả thiên hạ này chỉ còn lại một nam nhân là ngươi, vậy thì ta cũng tình nguyện đi làm ni cô!” Lời này vô cùng tàn nhẫn, khách tới dạo chơi cũng phải dừng bước. Sắc mặt Tả Triều Chi trầm xuống, đen như là đáy nồi, người đi đường cũng không khỏi lo lắng, sợ rằng tiểu thư yếu đuối này thật sự chọc tức hắn rồi bị hắn đánh, vậy thì bọn họ phải làm sao? Vóc dáng hai người chênh lệch hoàn toàn, Tả Triều Chi không cần dùng sức cũng có thể đánh chết tiểu cô nương này rồi. Tả Triều Chi trở thành trò cười, nhưng điều dày vò hắn lại không phải những lời mỉa mai châm chọc của mọi người mà là lời nói lạnh lùng tàn nhẫn của Hứa Đường Miên, trái tim của hắn rất đau, mỗi đêm tĩnh lặng nhớ lại, hắn đều đau khổ không thể nào ngủ yên. Có đôi khi hắn sẽ mơ thấy vài giấc mơ tăm tối, ở trong mơ, hắn làm theo dục vọng của mình, chiếm đoạt cơ thể của nàng, mỗi khi tỉnh mộng đáy quần cũng ướt dính, hắn ghét bản thân như vậy, nhưng ánh sáng của hắn đã bị bóng tối nuốt chửng từ lâu. Trước kia nàng trong giấc mộng của hắn đều nở nụ cười xán lạn, tiếp thêm sức mạnh cho hắn sống sót, nhưng bây giờ, đến cả trong mơ khuôn mặt nàng cũng tràn ngập sự ghét bỏ, chỉ có lúc hắn tách hai chân nàng ra, mạnh mẽ thọc vào rút ra, nàng mới trở nên ngoan ngoãn mềm mại. Sau khi Hứa Đường Miên tàn nhẫn từ chối hắn, giữa hai người đã như nước với lửa, thế nào cũng chẳng thể kết thân, nhưng éo le thay, con đường làm quan thuận lợi của phụ thân Hứa Đường Miên lại trở nên hồ đồ, Lâm lão lại nổi lòng tham, nhân lúc ngọc thể thánh nhân bất an, ông dính vào tranh chấp vương quyền của các hoàng tử, phạm vào tối kỵ của thánh nhân, ngã từ trên mây xuống bùn lầy. Hứa thượng thư đứng sai phe phái, cuối cùng rơi vào tình cảnh bị bắt giam cùng với hai con trai, lớn thần tạo phản không ai có thể bước ra khỏi ngục tù, nhiều người không thể chịu nổi hình phạt, cứ như vậy ra đi, cũng có vài người sợ hãi khổ hình, cho dù có tội hay không cũng đều nhận tội về mình, sau đó bị xử trảm tại khu chợ phía Đông, máu chảy thành dòng, người nào trong kinh cũng cảm thấy bất an. Khi đó là cuối thu, màu của lá phong cũng không lấn át được màu đỏ của máu khiến người ta sợ hãi, mùi máu tươi trong thành Trường An chẳng thể nào át nổi, bao lâu không tiêu tan, bên tai chỉ còn lại tiếng kêu khóc. Thánh nhân giận dữ, đám người văn võ trong triều không dám xen vào chuyện này, chỉ có Tả Triều Chi một tay nắm quyền to chức trọng mới có cơ hội cứu giúp, cũng chỉ có Tả Triều Chi dám cứu. Vụ việc lần này vô cùng nghiêm trọng, ai nấy cũng tỏ vẻ không quen biết tránh dính líu, ngay cả nhà mẽ đẻ Hứa phu nhân, An Nhạc bá phủ cũng lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, thậm chí còn khuyên Hứa phu nhân hòa ly với Hứa thượng thư để bảo toàn tính mạng cả gia tộc. Sau khi cha huynh bị giam lại, nhị tẩu của Hứa Đường Miên cũng xin Hứa phu nhân thư hòa ly, ngay cả con mình cũng không quan tâm, dọn khỏi Hứa phủ ngay trong đêm, ngược lại là lớn tẩu vẫn luôn không hòa hợp với Hứa Đường Miên lựa chọn ở lại, dù sao phủ Thừa tướng cũng đã sụp đổ, nàng ấy đã không còn chỗ để đi, cho dù là nhà mẹ đẻ hay nhà chồng cũng đã ngã xuống trong phong ba lần này. Cây đổ bầy khỉ tan, thiếp thất của Hứa phụ trốn chạy hết, cuối cùng chỉ còn lại thê tử kết tóc bao năm, và cả những đứa con vợ lẽ không có chỗ nào nhờ cậy. Tác giả có lời muốn nói: Nốt đoạn này là Đường Đường trùng sinh rùi nè ~
0 bình luận