Chương 6

Ánh mắt Tả Triều Chi thật sự quá mãnh liệt, Hứa Đường Miên như cảm thấy gì đó, khẽ quay đầu lại, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung. Trên người Tả Triều Chi là chiếc áo choàng màu vàng tím, sau khi khải hoàn hồi kinh đã được thánh nhân ban tặng, bây giờ hắn là quan nhị phẩm, là Phiêu Kị Đại tướng quân, lại được phong hầu, vừa nhìn đã biết thân phận cao quý. Hứa Đường Miên hơi sửng sốt, người trước mặt ngọc thụ lâm phong trông khá quen mắt nhưng lại hoàn toàn xa lạ, trên khuôn mặt tuấn tú vẫn lộ ra chút dáng vẻ khi còn nhỏ, nhưng giờ gặp lại, trái tim đã như bị ngăn cách bởi nước. Tả Triều Chi từng bước tiếp cận, mãi cho tới khi hai người chỉ còn cách nhau có ba bước, Hứa Đường Miên hành lễ, quy củ không thể nào bắt bẻ nổi, “Tả lớn tướng quân.” Nàng lựa chọn dùng chức quan để gọi hắn, cũng từng suy nghĩ gọi hắn là hầu gia, nhưng sau đó lại chọn cách xưng hô này. Tả Triều Chi tung hoành sa trường nhiều năm, lúc nào vẻ mặt cũng lạnh lẽo như băng, chỉ có ai ngày thường thân thiết với hắn mới nhận ra được, giờ phút này hắn vui sướng tới mức nào, nhưng chút cảm xúc này cũng tiêu tán ngay lúc nghe thấy xưng hô xa lạ này từ nàng. Hắn vốn chờ mong một tiếng, “Triều Chi ca ca.” Hai người bây giờ, tựa như là lần đầu quen biết vậy. Chào hỏi xong xuôi, nàng mỉm cười gật đầu, không chờ hắn kịp phản ứng đã xoay người đi theo mấy tỷ muội tới đình hóng gió, tiếng bàn luận của mấy cô nương cũng không nhỏ, đều đang nhắc tới tài tử đệ nhất Trường An, lớn công tử nhà ngự sử – Tư Mã Thanh Ly. Vẻ ái mộ trên mặt nàng không hề che giấu, điều này khiến Tả Triều Chi lặng lẽ siết chặt tay, hắn cảm thấy tim mình như rỉ máu không ngừng, đủ mọi loại cảm xúc tăm tối ập đến, hắn muốn đuổi theo nàng, muốn trong mắt nàng chỉ có mình hắn, nhưng hắn lại sợ mình sẽ dọa đến nàng, chỉ có thể khắc chế cảm xúc của mình lại. Trong nháy mắt Hứa Đường Miên nhìn thấy Tả Triều Chi, đúng là trong lòng cũng có chút xúc động chứ không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài, nàng nhớ tới rất lâu trước kia, khi hắn rời đi nàng đã khóc ướt gối mất bao ngày. Lúc nào nàng cũng chạy tới thư phòng phụ thân xem chiến báo, quan tâm tới chuyện chính sự, ban đầu nàng còn từng viết thư gửi tới phương Bắc, nhưng khi đó tình trạng chiến sự cam go, biên giới phía Bắc bị chia làm ba thành, lớn tướng quân bị chém đầu dưới thành, bởi vì lo lắng hãi hùng, một năm trôi qua rồi tới hai năm, bóng dáng của hắn trong trí nhớ ngày càng mờ nhạt dần, một bé gái chín tuổi có thể cố chấp được bao lâu chứ? Năm thứ ba rồi năm thứ tư trôi qua, nàng hầu như đã không còn nhớ tới hắn nữa, cho dù nghe thấy cái tên hắn trong miệng người khác cũng như nghe được chiến công từ một người xa lạ thôi vậy. Hứa Đường Miên thất thần, đám người bắt đầu so tài văn thơ trong đình hóng mát, nàng chăm chú lắng nghe từng câu một, thậm chí còn chuẩn bị sẵn giấy bút, cẩn thận chép lại từng câu thơ của Tư Mã Thanh Ly, đôi khi nàng còn nhờ người gửi tới phủ Tư Mã gia. Từ sau khi nàng cập kê, mẫu thân bắt đầu dắt nàng tham gia rất nhiều yến hội để các nam thanh nữ tú quen biết nhau, vài lần tình cờ, nàng và Tư Mã Thanh Ly cũng có tình cảm với nhau, khi đó nàng và vài cô nương đang thi đấu đàn, Tư Mã Thanh Ly dùng dung mạo và tiếng đàn của nàng làm thành một bài thơ, Đại Tu vô cùng phóng khoáng, trước khi nam nữ đính hôn mà có tình cảm với nhau cũng không có gì khác thường, chỉ cần đúng trong phạm vi lễ nghĩa là được. Sau lần cung yến đó, ai cũng công nhận rằng hai người xứng đôi, gia trưởng hai bên cũng rất vui mừng, chỉ là nữ tử ở Đại Tu thành thân khá muộn, cho nên vẫn chưa đính thân, cũng coi như giữ lại một đường sống cho hai bên, lỡ như giữa đường nảy sinh biến cố thì vẫn còn có thể giữ lại một chút tình cảm.
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
0 bình luận