Chương 4
Tả Triều Chi mở to mắt, sự hung ác lướt qua trong nháy mắt khiến Hứa Đường Miên phải co rúm người lại, nhưng nàng thấy hắn hình như bị thương rất nặng, cuối cùng vẫn lấy hết can đảm, vươn tay muốn dìu hắn, hai người cách nhau ba tuổi, cho dù Tả Triều Chi có gầy tới đâu đi chăng nữa thì với Hứa Đường Miên mà nói, hắn vẫn nặng hơn nhiều.
“Tả ca ca, huynh không sao chứ?” Vất vả lắm mới dìu được hắn dậy, Hứa Đường Miên đã thở hồng hộc, mồ hôi ướt đẫm, Đường Miên gọi Phương Phỉ tới, Phương Phỉ lại tò mò nhìn Tả Triều Chi một cái, sau đó mới đi mời lớn phu trong Hứa phủ tới.
“Ta không sao đâu.” Tả Triều Chi hất tay nàng ra, hắn còn nhớ rõ lời đám trẻ kia vừa nói, “Ngươi tưởng rằng Thất cô nương của Hứa gia sẽ coi ngươi là bạn sao? Chẳng qua người chỉ là đồ chơi, là một con chó nàng nuôi thôi!”
“Sao phải hung dữ vậy làm gì chứ?” Tiểu cô nương tức giận dậm chân, ôm ngực, hai má phồng lên, Tả Triều Chi nhìn cũng áy náy không thôi.
“Ta xin lỗi…” Không phải nàng sai, người sai chính là đám trẻ đã đánh hắn, hắn đã quên mất kẻ địch của mình là ai.
“Cũng không trách huynh được, đau lắm đúng không?”
Lâm lớn phu là người có thâm niên lâu nhất trong Hứa phủ, là một ông lão có mái tóc hoa râm, tính tình có chút kiêu ngạo, nếu không phải thiếu gia tiểu thư dòng chính tới mời thì ông ta cũng chẳng tới đâu!
Trên người Tả Triều Chi có đủ loại vết thương từ lớn tới bé, lại còn thiếu dinh dưỡng, đối với một cô nương bị nuông chiều từ bé như Hứa Đường Miên mà nói đúng là một chuyện không thể tưởng tượng nổi, Hứa Đường Miên lại nổi lòng trắc ẩn, nàng vỗ ngực, chính nghĩa nghiêm túc nói, “Huynh yên tâm, từ nay về sau, chỉ cần có ta ở đây, sẽ không có ai dám bắt nạt huynh nữa!”
Hứa Đường Miên cáo trạng mọi chuyện với phụ thân mình, bất kể ở đâu thì quyền thế luôn là thứ vũ khí sắc bén nhất, phu tử lúc nào cũng nhắm mắt làm ngơ, mắt điếc tai ngơ cũng bị thay đổi thành một người khác có xuất thân từ Quốc Tử Giám, lão phu tử lần này rất có khí phách, sẽ không bao giờ ngồi yên nhìn chuyện mạnh bắt nạt yếu xảy ra.
Đám trẻ hư động thủ đánh người cũng bị gia trưởng mang về dạy dỗ, lại còn mang theo quà đến tạ lỗi với Tả Triều Chi.
Tả Triều Chi cũng biết, đối tượng nhận lỗi của bọn họ không phải là hắn, mà là tiểu tổ tông của gia tộc này.
Tả Triều Chi dọn ra khỏi phòng hạ nhân, đổi sang một tiểu viện yên tĩnh, tính tình hắn vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng mỗi khi tiểu cô nương kêu một tiếng “Triều Chi ca ca”, da mặt trắng nõn của hắn sẽ hơi đỏ lên, nhìn kỹ thì sẽ phát hiện hai bên tai cũng đã đỏ bừng.
Hứa Đường Miên là trăng sáng được sao vây quanh, nàng có rất nhiều ngôi sao, nhưng hắn thì chỉ có một ánh trăng, hắn bắt đầu có tâm tư tham lam, hắn muốn một mình độc chiếm ánh trăng ấy, không cho bất kỳ kẻ nào tới gần.
Đứa trẻ sống trong nghịch cảnh đương nhiên sẽ rất khôn ngoan, rất nhanh Tả Triều Chi đã ý thức được mình muốn cái gì, hắn muốn thiếu nữ tỏa sáng rực rỡ này chỉ thuộc về mình, muốn hai người sinh cùng một khâm, chết cùng một huyệt.
Cuộc sống này, nếu không có hi vọng gì thì cũng chỉ mơ màng hồ đồ, một khi mục tiêu đã có, con đường phía trước cũng ngày càng rõ ràng hơn.
Tả Triều Chi biết mình tuyệt đối không xứng với tiểu thư dòng chính của phủ thượng thư, với thân phận hèn mọn của hắn, nếu nhận tổ quy tông thì còn có chút cơ hội, nhưng hắn cũng không muốn nhận cha ruột của mình, hắn thà rằng mình sinh ra từ cục đá còn hơn.
Nếu như thi khoa cử thì lại quá chậm, mỗi lần chỉ có mấy người đỗ đạt tú tài, cử nhân, tiến sĩ, cho dù hắn có cố gắng đến khi ấy, có khi Hứa Đường Miên cũng đã được hứa hôn với người khác, có khi dưới gối còn có hai ba đứa trẻ kêu mẹ nữa rồi.
Tả Triều Chi không thể ngồi yên nhìn chuyện này xảy ra, vừa lúc biên giới Đại Tu có biến, có Hứa Đường Miên bảo vệ, cuối cùng hắn cũng được ăn no mặc ấm, cơ thể cũng ngày càng phát triển, học tập vài chiêu với thị vệ trong phủ thì phát hiện bản thân rất có thiên phú, cứ như vậy, hắn báo danh với lý do báo đáp quốc gia, bên trong lại là chút tâm tư không một ai biết được.
Trước khi hắn đi, tiểu cô nương khóc lóc, “Tả Triều Chi! Huynh đi rồi thì sau này đừng quay về gặp ta nữa!” Hứa Đường Miên được nuông chiều thành quen, nàng là đứa trẻ nhỏ nhất trong nhà, lớn ca ruột thịt lớn nhất cũng hơn nàng mười tuổi, mấy huynh tỷ cũng lớn tuổi hơn nàng, có thể nói, Tả Triều Chi là bạn chơi cùng mà nàng vừa lòng nhất.
Đường Miên có chút tức giận, nàng cũng không phải là lớn tiểu thư không rành thế sự, nàng biết bây giờ tình hình chiến đấu đang trong lúc cam go nhất, với tuổi tác của Tả Triều Chi, báo danh thì nhất định cũng phải ra tiền tuyến.
Mọi người đều nói lần này Tả Triều Chi rõ ràng là chịu chết.
Hứa phủ to như vậy không một ai để ý tới sống chết của hắn, duy chỉ có Hứa Đường Miên. Nàng đối xử tốt với hắn không phải vì nuôi dưỡng hắn khỏe mạnh rồi để hắn đi tìm chết như thế!
Đương nhiên Tả Triều Chi không muốn rời xa nàng, nhưng mà hắn không thể do dự, còn do dự nữa thì sau này chỉ có hối hận mà thôi, hắn hất đôi tay nhỏ trắng nõn đang kéo góc áo mình ra, dứt khoát kiên quyết rời đi.
0 bình luận