Chương 3

Một buổi trưa nọ, mọi người sôi nổi rời khỏi bàn ăn, tiểu cô nương quay đầu cười với hắn, “Ta là Thất nương tử của Hứa gia, Hứa Đường Miên, nhũ danh A Cẩm, năm nay bảy tuổi, ngươi thì sao?” Hứa Đường Miên thể hiện thiện ý với bạn ngồi cùng bàn mình. Tả Triều Chi không dám nhìn nàng, cũng không đáp lại, cứ yên lặng thu thập đồ đạc của mình, ngay lúc Hứa Đường Miên cho rằng hắn không đáp lại, hắn mới nhỏ giọng ngập ngừng, “Tả Triều Chi, mười tuổi.” Sau đó lại nói, “Thất lễ rồi.” Hắn nhanh chóng rời khỏi học đường, tính tìm một chỗ trốn tránh. Trong trường có nhà ăn, nhưng mà Tả Triều Chi không muốn đi, trên người hắn cũng không có tiền, đến một chén mì cũng không trả nổi. Trước nay hắn vẫn luôn để bụng đói, chờ tới lúc quay lại sân nhận bữa ăn của mình, gia đình bình thường cũng chỉ ăn ngày hai bữa, chỉ có gia tộc phú quý mới ăn ngày ba bữa thôi, nhưng cơ thể thiếu niên đang trong giai đoạn trưởng thành, chút đồ ăn không có tí dinh dưỡng này thật sự không đủ, vậy nên mới khiến hắn trông rất gầy gò. Hai người ngồi cùng bàn với nhau tới hết giờ Ngọ, tới giờ Mùi lại tiếp tục học bài, mấy ngày liên tiếp đều như vậy. Mãi cho tới một ngày, vào lúc tạm nghỉ giữa trưa, tiểu cô nương gọi hắn lại, “Triều Chi ca ca, mấy ngày nay ta đã được huynh chăm sóc, không bằng chúng ta cùng tới nhà ăn với nhau, nghe nói hôm nay có sủi cảo, ta cũng không thể ăn hết nổi, hay chúng ta cùng ăn đi?” Đường Miên để ý thấy, mấy ngày liên tiếp không hề nhìn thấy hắn ở nhà ăn, có khi học bài buổi chiều còn nghe thấy tiếng bụng đói của hắn. Thật ra Đường Miên không quá đói, nhưng nàng biết bụng đói chắc chắn không dễ chịu chút nào. Nàng suy nghĩ một chút rồi tìm đủ cớ, lôi kéo hắn ăn chung với mình. Trên lý trí, Tả Triều Chi cảm thấy đáng ra mình nên từ chối, nhưng thấy nụ cười rực rỡ trên mặt tiểu cô nương, hắn như bị ma xui quỷ khiến, lời từ chối tới bên miệng lại biến thành một chữ, “Được.” Từ đó về sau, hai người thân thiết với nhau hơn, Hứa Đường Miên luôn la hét mình không ăn hết đồ ăn, nhưng Tả Triều Chi biết, lần nào nàng cũng cố ý gọi rất nhiều đồ, thậm chí bên phía nhà ăn còn mở một bếp nhỏ chỉ để nấu thịt cho nàng. Nhiều năm rồi hắn không được ăn no, tuy rằng trong lòng cảm thấy áy náy, nhưng hắn vẫn không nhịn được muốn thân thiết với nàng, mang theo thành kính và chịu tội, tiếp nhận mọi sự tốt đẹp nàng ban tặng, trong lòng khao khát sự tốt đẹp này vĩnh viễn không mất đi. Thân phận Tả Triều Chi vô cùng đặc biệt, hắn là con trai của ngoại thất của Trấn Nam Vương, mà ngoại thất của Trấn Nam Vương này lại vừa hay là con gái của bà cô Hứa Đường Miên – Tả Thương Thương, bởi vì lão thái gia cưng chiều đứa con gái duy nhất này, vậy nên Hứa gia đành phải thu nhận cặp mẹ con này, Tả Thương Thương hậm hực không vui, mùa đông năm thứ nhất ở Hứa phủ đã ra đi. Một đứa trẻ không mẹ, xuất thân lại đáng xấu hổ, ỷ vào chút quan hệ mà được ở trong căn phòng nhỏ phía đông Hứa phủ, lại còn được cho đến trường học. Bởi vì thân phận của mình, hắn bị đám trẻ Hứa gia bắt nạt từ bé, thậm chí là đám trẻ khác họ cũng dám khinh thường nhục mạ hắn, mãi cho tới khi đích thứ nữ của Hứa gia bắt đầu quan tâm tới hắn, cuộc sống của hắn mới tốt hơn một chút, ngay cả phu tử cũng coi trọng hắn hơn, mà hắn sống quá tốt lại khiến người ta phải ghen tị đỏ mắt. Hứa Đường Miên luôn sống dưới ánh mặt trời, đương nhiên không biết trong chỗ tối, có vài người lại sống vô cùng chật vật, mãi cho tới một ngày tận mắt nàng nhìn thấy, nàng mới biết được, thì ra đám trẻ kia ghen tị mới là đáng sợ nhất. Một ngày nọ, nàng nghe được tiếng vang gì đó kỳ lạ, lúc nàng đi qua, đám trẻ đang tụ tập lại với nhau vội vàng giải tán. Đứng từ xa nhìn, nàng còn tưởng rằng trên mặt đất chỉ là cái túi vải bố rơi, chờ tới lúc lại gần, nàng mới phát hiện bên ngoài túi vải bố này còn có một đôi chân dài không che hết được. Vậy mà bên trong lại có người! Hứa Đường Miên vội vội vàng vàng tháo túi vải bố xuống, bên trong chính là Tả Triều Chi, hắn ôm chặt đầu mình, cơ thể cuộn lại bảo vệ phần bụng yếu ớt, nhưng bởi vì đối phương người đông thế mạnh, bụng hắn vẫn bị chúng đạp vài cái. Bắt nạt một người là sai, nhưng đứa trẻ cầm đầu đám kia lại không vừa mắt với việc Tả Triều Chi cứ dính lấy Hứa Đường Miên, tựa như là tìm được chỗ dựa vậy.
0 bình luận