Chương 2

“Biểu muội, hắn là một tên tạp chủng, muội đừng có ngồi bên cạnh hắn, sẽ bôi nhọ thân phận của muội đấy.” Một thiếu niên mặc bạch y thấy Hứa Đường Miên tới gần thiếu niên ngồi cuối thì vội vàng chạy tới, tuy rằng gọi Hứa Đường Miên một tiếng biểu muội nhưng lại mang ý định làm thân nhiều hơn. Hắn ta là cháu trai của thứ muội của ông ngoại Hứa Đường Miên, có liên quan chút ít tới gia tộc nên được tới học sách, từ trước đến nay luôn nịnh nọt Hứa Đường Miên, đúng là một bước đi được ba ngàn dặm. Thiếu niên mặc bạch y cũng không phải người họ Hứa, hắn ta họ Hoàng, tên là Hoàng Đạt, thích nhất là nịnh nọt người trong nhà, bình thường thích nhất là bám lấy thứ huynh của Hứa Đường Miên, bây giờ có dòng chính nhập học, đương nhiên hắn ta cũng phải bám rít tới cùng, thấy Hứa Đường Miên có khả năng ngồi cùng bàn với thiếu niên kia mới nóng lòng ngăn cản. Hứa Đường Miên là đích thứ nữ của Lễ Bộ thượng thư Hứa Tu Đệ, là đứa con gái Hứa thượng thư sinh ra khi tuổi xế chiều, tổ tiên từng là các lão trong triều, có thể nói, nàng sống trong ngàn vạn nuông chiều từ bé, mà nàng lại có khí khái y hệt tổ phụ, nghe xong mấy lời này thì bĩu môi ghét bỏ. “Bổn cô nương không nhớ rõ mình có biểu ca nào xấu xí hôi hám thế này đấy.” Nàng đi tới bên cạnh thiếu niên kia, “Vị công tử này, ta có thể ngồi bên cạnh ngươi không?” Người dân Đại Tu phóng khoáng, nam nữ chưa thành thân có thể ngồi cạnh hoặc chơi cùng nhau nhưng phải giữ chừng mực, đương nhiên không có quy tắc trẻ con bảy tám tuổi đã phải chia chỗ ngồi. Dường như thiếu niên kia không ngờ tới nàng lại mặc kệ lời nói của thiếu niên mặc bạch y, lại còn nguyện ý ngồi bên cạnh hắn, cho dù là nơi nào cũng sẽ hình thành phân biệt giai cấp, hắn ở thuộc tầng lớp cuối cùng trong thư viện này. Mà bé gái này tuy rằng trang điểm đơn giản, nhưng mọi thứ trên người đều là món đồ quý giá nhất, nàng là trăng trên trời mà hắn chỉ có thể ngước đầu lên nhìn. Hắn ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, tiểu cô nương cười thân thiện, là sự ấm áp mà hắn chưa từng nhận được, cuộc sống u ám của hắn bỗng nhiên có một ánh sáng mạnh mẽ chiếu rọi, một ánh dương chói lọi. “Muốn ngồi thì ngồi đi.” Thiếu niên mười tuổi chưa từng cảm nhận được thiện ý trong đời, hắn có chút phòng vệ di chuyển tầm mắt, nếu không phải tuổi tiểu cô nương này còn nhỏ, chắc là hắn đã từ chối rồi. Suy nghĩ của thiếu niên âm u, chưa từng có được sẽ không phải đau khổ vì bị mất đi. Ngày đầu ngồi cùng bàn, hai người không giao tiếp gì nhiều với nhau, thân là đứa trẻ nhỏ nhất trong lớp học, biểu hiện của Hứa Đường Miên trên lớp lại khá tốt, câu hỏi nào của phu tử nàng cũng trả lời được, tuy rằng tuổi còn nhỏ nên nàng chưa thể nghĩ hai mặt của một vấn đề, nhưng với một đứa trẻ bảy tuổi mà nói, như vậy đã là không tồi rồi, nàng là con cưng của phụ thân, từ nhỏ đã ngồi trên đùi phụ thân đọc chữ tập viết, đương nhiên biểu hiện rất xuất chúng. Ngày đầu Hứa Đường Miên nhập học, toàn bộ tinh thần đều đặt trên bài vở, đương nhiên không chú ý tới Tả Triều Chi ngay bên cạnh, nhưng Tả Triều Chi lại vẫn luôn quan sát nàng. Hắn là đứa trẻ ăn nhờ ở đậu, bởi vì cuộc sống bắt buộc, hắn không thể không học cách nhìn mặt đoán ý, không thể không học cách ẩn thân, hạ thấp mình. Nhưng hắn không thể ngăn cản xúc động muốn nhìn lén nàng. Góc nghiêng của nàng rất đẹp, khuôn mặt còn mang theo sự phúng phính của một đứa trẻ bảy tuổi, đôi môi đỏ mọng, bởi vì chưa từng ưu phiền về chuyện gì nên khuôn mặt thả lỏng, sâu trong đôi mắt là khát khao học hỏi. Nàng cẩn thận lấy bốn món bảo bối dùng để học ra khỏi rương đựng sách, đặt lên bàn một cách chỉnh tề, sách vở ngăn nắp sạch sẽ, đóng sách hoàn chỉnh, dáng ngồi ngay ngắn, thân hình nhỏ bé nghiêm túc trông rất buồn cười, tiếng đọc bài lanh lảnh nghe rất êm tai. Ánh mắt Tả Triều Chi dừng tại búi tóc trên đầu nàng, búi tóc kia cũng tròn vo không hề cẩu thả, không hề bị tán loạn dù chỉ một sợi, còn có hai bím tóc nhỏ được kéo ra, phần đuôi buộc bằng dây đỏ, lắc lư theo động tác viết bài của nàng. Mùi hương thanh mát quanh quẩn bên mũi, mùi hương này như là có thể trấn định trái tim xao động của con người, dường như là mùi liễu trắng toát ra từ người nàng, thanh nhã nhưng không hề tầm thường. Cùng với mùi hương đó, như là có thứ gì đó cũng thoảng qua đầu trái tim Tả Triều Chi, vào lúc hắn không hề để ý, khóe miệng hắn cũng đã cong lên.
0 bình luận