Chương 1

Biên giới phía Bắc nước Đại Tu, trong căn nhà mái ngói đơn sơ đổ nát truyền tới tiếng khóc tê tâm phế liệt của một nam nhân. Căn nhà nhỏ này vô cùng tồi tàn, bên trong chỉ có một chiếc giường cũ kỹ, trên mặt giường bày một ít cam thảo ẩm ướt. Ngồi trên đó là một nam nhân cao lớn ăn mặc rách rưới, trong ngực hắn là một nữ tử được bọc chăn bông kín mít, chiếc chăn bông đó là vật chống lạnh duy nhất của bọn họ. Sợi bông bên trong đều đã lòi ra ngoài, còn bẩn thỉu hôi hám, thỉnh thoảng, nữ tử kia lại run lên một cái, thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít. Gió lạnh không ngừng ùa vào từ khe cửa, nam nhân liều mạng muốn dùng cơ thể mình ngăn chặn gió rét, nhưng vẫn phí công vô ích. “Đường Đường, nàng tỉnh lại đi, nàng đi rồi ta biết phải làm sao bây giờ?” Đời này, hắn chưa từng khóc bao giờ, nhưng hôm nay lại khóc đến mức không thể thở nổi. Hứa Đường Miên chỉ cảm thấy cơ thể không còn sức lực, suy nghĩ cũng ngày một mơ màng, từng giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống mặt nàng. Nàng ngẩn người một lúc lâu mới nhớ ra, người đang ôm mình khóc thút thít là phu quân của nàng, Tả Triều Chi, từng là Tả tướng của nước Đại Tu, vốn là công thần dựng nước, dưới một người trên vạn người. Thế mà cuối cùng, vì để bảo vệ nàng, nam nhân đó liên tục quỳ gối ba ngày ba đêm ở trước chính điện, rồi sau đó theo nàng lưu đày tới Bắc Cương, nàng thật sự không chịu nổi khổ cực lưu đày, vất vả lắm mới tới được Bắc Cương thì cơ thể lại như đèn đã cạn dầu. Vốn dĩ, nàng đã phải rời khỏi nhân gian từ lâu, nhưng nam nhân kia lại tin rằng có thể thắng được ý trời, hao hết tâm tư tìm danh y vì nàng, tiêu hết toàn bộ lộ phí, vì để thuốc kéo dài sự sống cho nàng, hắn dứt khoát kiên quyết tham gia đội xung kích tiền tuyến. Dùng máu của mình xông vào nguy hiểm, bò ra khỏi vực sâu tử vong hết lần này tới lần khác, lần nào cả người cũng nhuốm máu quay về bên nàng, tuân thủ lời thề ước không rời không bỏ. Nhưng cuối cùng nàng cũng không trụ nổi nữa… tuy rằng nàng rất muốn khỏe lên, rất muốn tiếp tục ở bên hắn, nhưng mà nàng cũng chỉ còn sót lại một hơi thở cuối cùng. Hứa Đường Miên rất muốn nâng tay lên, nhưng sức lực nâng tay lên cũng không có. “Đường Đường, nàng mở mắt ra nhìn ta đi? Đời này nàng đã từng yêu ta chưa? Hắn yêu nàng, rất yêu nàng, hắn cố gắng bao lâu như vậy, cho dù là một câu nói dối cũng được, lừa hắn cũng được, hắn cam tâm tình nguyện bị nàng lừa gạt! Không phải nàng thích lừa gạt hắn nhất sao? Lúc nào cũng lừa hắn nói sẽ sống tốt với hắn, kết quả vừa quay đi đã bán đứng hắn, chọc nát tim gan hắn, nàng là đồ lừa đảo! Vậy tại sao lúc này rồi nàng không thể lừa hắn cơ chứ? Hứa Đường Miên muốn nói gì đó, nhưng ý thức ngày một mơ hồ, cả người cứng đờ, cũng không thể động nổi nữa, bên tai vang lên tiếng thét thảm thiết, tiếng khóc điên cuồng, trong đầu bỗng xuất hiện một vài hình ảnh ngắn ngủi, có lẽ là, khi một người đi tới cuối đời mới bắt đầu nhớ về những ký ức quan trọng nhất đời người. Trong trí nhớ của nàng chỉ có mình hắn, từ khi còn là chàng thiếu niên hào hoa phong nhã, Tả Triều Chi đã bắt đầu theo đuổi nàng, Hứa Đường Miên xuất thân thư hương thế gia lại ghét nhất là người học võ thô bỉ như vậy, nhưng sau này gia cảnh sa sút, nàng không thể không cầu xin sự giúp đỡ từ hắn, hai người dây dưa với nhau từ đó, mười năm kết tóc, mười năm oan nghiệt. Bọn họ quen biết nhau trong một ngày xuân vui vẻ đầm ấm, năm đó nàng vừa tròn bảy tuổi, lần đầu tiên được tới trường học, trên người mặc xuân sam mộc mạc hồng nhạt, tóc búi hai bên cắm vài cành liễu, mang theo quà tặng tới lễ bái sư nhập học. Nàng là hòn ngọc quý trên tay gia tộc, tất nhiên cũng là tâm điểm của mọi sự nịnh bợ, mọi người dành vị trí ở phía trước cho nàng, vị trí đó rất đáng chú ý. Hứa Đường Miên không muốn ngày đầu nhập học đã gây chú ý như vậy, cho nên nàng đi tới cuối cùng, phía sau chỉ có một chỗ trống, ngồi cùng bàn với một thiếu niên dáng người mảnh khảnh, đôi mắt hắn tràn ngập sự đề phòng.
0 bình luận