Khương Vãn Ly vẫn luôn nhớ nỗi thống khổ khi bị gãy chân tay, sợ hãi đối với Vương khảm nhập vào trong xương cốt, nàng không dám ra tiếng xin tha, một tiếng không phát ra mà chỉ dẩu đít, cảm nhận nước ấm chảy ngược tiến vào thấm ướt lỗ sau. Ruột dê bị kéo ra ngoài, đổi thành nút chặn thô to lấp kín không cho nước ra ngoài, bụng phồng lên chạm tới mặt đất. Bốp, bốp, bốp… Mười mấy mảnh vải cuốn vào nhau chế thành roi, tùy tiện đánh vài cái lên mông, cặp...