Tường Ngăn Hoa
Nhậm Bình Sinh
Chương 8
Bữa tiệc gần kết thúc, Hồ Cẩm Văn nhận một cuộc điện thoại.
Tiếng nói nhỏ nhẹ yểu điệu từ đầu dây bên kia vang lên, Bùi Gia Án cụp mắt xuống, nhấp thêm một ngụm rượu.
Hồ Cẩm Văn rời đi, trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại hai người. Với Bùi Gia Án, việc khuấy động không khí vốn là sở trường, nhưng lần này cô không cố tìm chủ đề để nói, chỉ chậm rãi uống hết ly rượu vang trên tay.
Các món ăn trên bàn phần lớn đã nguội lạnh, nhìn cũng chẳng còn hấp dẫn. Đặt ly rượu xuống, cô nhìn Hứa Minh Trạch, khẽ cười: “Món mới trong tháng này hình như cũng không có gì đặc biệt.”
Nói xong, cô lại nhớ anh từng nói mình không quá chú trọng chuyện ăn uống.
“Anh thấy em không ăn được nhiều...” Hứa Minh Trạch nhìn phần mì Ý trước mặt cô, nói.
“Vừa đi Ý về, ăn đồ Tây nhiều đến phát sợ rồi.” Cô mỉm cười, lần này nụ cười không còn mang chút khách sáo, trông gần gũi hơn.
Không ai thật sự muốn ăn thêm, hai người hiểu ý nhau đứng dậy rời đi. Xuống đến tầng một, Bùi Gia Án chợt nhớ đến thùng rượu vang có ga mua lúc trưa, cô quay sang anh: “Giúp em một việc nhỏ được không?”
“Việc gì?”
Cô chỉ về phía nhà hàng gần đó vẫn còn sáng đèn:
“Rượu của em.”
Đẩy cửa bước vào, nhân viên không ngẩng đầu lên, cao giọng nói: “Đóng cửa rồi ạ!”
“Tôi đến lấy rượu của mình.”
“Cô Bùi?” Chàng nhân viên trẻ nghe tiếng liền ngẩng đầu, cười ngại ngùng, vội bỏ việc đang làm và bước tới: “Vừa tan làm sao?”
Bùi Gia Án gật đầu, cậu ta lại cười nói:
“Tôi còn tưởng tối nay chị không tới. Rượu tôi đã cất sẵn, để tôi lấy cho chị.”
“Mùi gì thơm vậy?” Hương thơm đậm đà lan tỏa, kích thích dạ dày vốn đang trống rỗng của Bùi Gia Án, khiến cô bỗng nhiên đói cồn cào.
“Là món mới trong thực đơn tháng sau. Ông chủ đang ở bếp thử nghiệm công thức.”
“Cuối cùng anh ấy cũng chịu cập nhật thực đơn.”
Vừa dứt lời, một người đàn ông cao lớn, râu ria lởm hởm, mặc chiếc tạp dề đen, từ sau rèm bước ra.
“Lại tan làm muộn thế này à?” Giọng Quan Triệu vang lên trước khi người xuất hiện.
Hứa Minh Trạch nhìn sang.
“Muộn thế mới kịp ăn món mới của anh. Mang ra đây cho tôi thử đi, tối nay chưa ăn được gì.” Cô nói với giọng điệu thân thiết, rồi quay sang hỏi Hứa Minh Trạch: “Anh có vội không?”
Anh lắc đầu: “Không vội.”
“Vậy chúng ta có lộc ăn rồi.” Cô đã kéo ghế ngồi xuống, Hứa Minh Trạch cũng ngồi bên trái cô.
Quan Triệu nhìn đồng hồ, nói: “Còn năm phút nữa. Tiểu Trương, rót cho khách hai ly rượu.”
“Đừng.” Tiểu Trương vừa đáp đã bị Bùi Gia Án ngăn lại: “Lát còn phải lái xe, tối nay không uống.”
Tiểu Trương mang ra hai ly nước chanh, đồng thời bê thùng rượu vang có ga tới. Bùi Gia Án lịch sự cảm ơn.
“Em thường xuyên tăng ca à?” Hứa Minh Trạch bỗng hỏi.
“Cũng không hẳn. Đôi khi gặp trường hợp khẩn cấp phải ở công ty cả đêm, không đi được.”
Làm quan hệ công chúng, nhất là ở vị trí hiện tại, cô gần như không có ngày nghỉ cố định. Bất kể lúc nào công ty có vấn đề, cô đều phải ra mặt giải quyết. Thành tích thăng tiến nhanh trong vài năm qua cũng nhờ sự nỗ lực không ngừng nghỉ của cô.
“Em và ông chủ kia thân thiết nhỉ?”
“Em là khách hàng đầu tiên của nhà hàng này.” Cô uống một ngụm nước chanh, nhìn quanh một lượt, mỉm cười: “Khi đó em còn muốn đầu tư cổ phần, nhưng Quan Triệu không chịu.”
“Tại sao?”
“Anh ấy nói nhà hàng này chỉ mở chơi, không phải để kiếm tiền. Nếu lỗ thì không có tiền trả em.” Làm kinh doanh nào có chuyện không lỗ? Khi ấy cô còn cười anh ta vì suy nghĩ đó.
Món mới của Quan Triệu thật ra không quá đặc sắc: bò kho cà ri. Hai miếng đầu tiên còn gây ấn tượng, đến miếng thứ ba đã bắt đầu ngấy. Bùi Gia Án đặt thìa xuống, uống nửa ly nước chanh một hơi.
“Thấy sao?” Quan Triệu ghé lại hỏi.
“Không ổn lắm.” Cô lắc đầu, khuấy phần nước sốt sệt:
“Chưa đủ cay, vị sữa quá nồng.”
Quan Triệu thất vọng ra mặt. Bùi Gia Án vỗ nhẹ tay anh ta: “Nhưng bò rất mềm, tan ngay trong miệng, điểm cộng đấy.”
Cô quay sang hỏi Hứa Minh Trạch: “Anh thấy sao?”
Anh trả lời ngắn gọn: “Cũng được.”
Trước khi đi, Quan Triệu đưa cho cô một chiếc hộp: “Tháng trước đi New Zealand thấy món này, nghĩ cô sẽ thích.”
“Cảm ơn nhé.”
Ăn xong bữa khuya, đã gần 10 giờ. Tầng hầm gửi xe không một bóng người, tiếng giày cao gót gõ xuống nền bê tông vang lên lanh lảnh. Hai người đi cạnh nhau, tới chỗ xe của cô, Hứa Minh Trạch đặt thùng rượu vào cốp sau.
“Xe anh đỗ ở đâu?” Bùi Gia Án ném túi xách vào trong xe, hỏi.
“Hôm nay anh không lái xe.”
Cô liếc nhìn anh. Người đàn ông tay cầm áo vest, mấy chiếc cúc áo sơ mi trắng đã mở, quần tây đen dính chút bụi do bê thùng rượu.
Thu lại ánh mắt, cô nói: “Lên xe đi.”
0 bình luận