Tường Ngăn Hoa
Nhậm Bình Sinh
Chương 7
Giữa bữa ăn, nhà hàng bắt đầu đông người hơn, vài gương mặt quen thuộc bước vào từ cửa, trong đó có Vương Tâm Văn.
Cô ta tinh mắt, liếc một cái liền thấy hai người họ, liền mỉm cười bước tới chào hỏi: “Thật trùng hợp quá!”
Ánh mắt cô ta lướt qua giữa hai người, rồi hỏi: “Giám đốc Bùi và Giám đốc Hứa là người quen cũ sao?”
Bùi Gia Án đang cầm dĩa thì khựng lại, ngẩng đầu cười nhạt: “Trước đây tôi và Giám đốc Hứa từng gặp nhau một lần.”
Nghe vậy, Hứa Minh Trạch quay sang nhìn cô, ánh mắt đầy ý dò xét.
“Vậy hai người ăn ngon miệng nhé, tôi không làm phiền nữa.” Vương Tâm Văn nói xong liền rời đi.
Bùi Gia Án uống một ngụm rượu vang có ga, đối diện ánh mắt của anh, cô cười nhẹ: “Món ăn hợp khẩu vị chứ?”
“Anh trước giờ không quá cầu kỳ về chuyện ăn uống.” Anh đáp.
Cô gật đầu: “Từ giờ chúng ta vừa là đồng nghiệp, vừa là hàng xóm...”
Cô nâng ly lên, nở nụ cười chân thành: “Thế giới thật trùng hợp, nâng ly nào.”
Rượu vang có ga này nồng độ thấp, không ngọt lắm, khi uống vào có chút cay nhẹ, trong miệng tựa như vô số bong bóng nổ tung. Hứa Minh Trạch nhấp một ngụm, nhíu mày, hẳn không quen với vị này.
“Không quen uống à?” Cô cười hỏi.
Anh không trả lời, chỉ khẽ lắc đầu.
Mấy năm trước, Bùi Gia Án từng uống rượu rất nhiều, đến mức dạ dày tổn thương nặng. Trình Chuẩn ép cô phải cai rượu, bây giờ chỉ có loại rượu nồng độ cực thấp này mới làm thỏa mãn cơn thèm của cô.
Ăn xong, Bùi Gia Án giơ tay gọi thanh toán: “Tính luôn một thùng rượu vang có ga.”
“Để anh trả.” Hứa Minh Trạch lấy thẻ ra, đưa thẳng cho nhân viên phục vụ.
“Em đã nói là mời anh rồi mà.” Cô từ chối.
Nhân viên cầm thẻ, do dự nhìn hai người.
“Cứ cầm lấy đi.” Hứa Minh Trạch quay sang nhân viên phục vụ nói, sau đó nhìn cô:
“Ai trả cũng như nhau.”
Bùi Gia Án không tranh cãi thêm: “Anh từng đưa em đến bệnh viện, đáng lẽ phải cảm ơn anh. Bữa này có phần đơn giản, lần sau để em mời anh...”
Anh dựa vào lưng ghế, nghe cô nói xong, khẽ gật đầu: “Được.”
Quay lại công ty, cô không có thời gian nghỉ ngơi mà vùi đầu xử lý công việc.
Đến 5 giờ rưỡi, Trần Đồng gõ cửa bước vào.
“Giám đốc Bùi, tối nay 6 giờ rưỡi có bữa tối với Tổng Giám đốc Hồ trên tầng thượng, chị đừng quên.”
Bùi Gia Án đang gửi email, nghe vậy liền ngước nhìn đồng hồ treo tường, nhận ra đã gần hết giờ làm.
“Được rồi, chị biết rồi.”
Cô đang đeo kính, tay áo xắn lên, tóc hơi rối, lớp trang điểm không còn tươi tắn như lúc sáng.
Ăn tối với Hồ Tổng, hình ảnh như vậy thì không ổn.
Cô chỉnh trang lại lớp trang điểm, xõa tóc xuống rồi chải lại gọn gàng, áo lụa sơ vin vào váy, mang thêm giày cao gót, mọi thứ đều hoàn hảo, vừa kịp gần 6 giờ rưỡi.
Khi cô lên tầng thượng, họ vẫn chưa đến. Cô báo tên của Hồ Cẩm Văn, nhân viên phục vụ dẫn cô vào phòng riêng.
Đợi khoảng năm phút, cửa phòng mở ra. Bùi Gia Án đứng lên, trên mặt nở nụ cười hoàn hảo:
“Chào Hồ tổng, Giám đốc Hứa.”
Nụ cười vừa đủ nhiệt tình, không quá tâng bốc, cũng không khiến người khác cảm thấy khó chịu.
“Jane, ngồi đi.”
Ba người chào hỏi vài câu rồi ngồi xuống.
Hứa Minh Trạch ngồi ngay bên cạnh cô, còn Hồ Cẩm Văn ngồi đối diện.
Hồ Cẩm Văn là người Hồng Kông, từng du học ở Mỹ, nên tiếng phổ thông không được trôi chảy, thường nói pha lẫn tiếng Quảng Đông và vài từ tiếng Anh.
“Jason nói trước đây hai người từng quen biết.” Ông ta vừa rót rượu vừa cười.
“Đúng vậy.” Bùi Gia Án nhìn chất lỏng màu đỏ tía được rót vào ly cao, không biểu lộ cảm xúc gì, gật đầu đáp.
“Thật trùng hợp.” Hồ Cẩm Văn cười, quay sang Hứa Minh Trạch: “Jane luôn là trợ thủ đắc lực của tôi, hai người hợp tác nhất định sẽ rất ‘perfect’.”
“Giám đốc Bùi danh tiếng đã vang xa.” Anh khách sáo nói.
“Ồ? Người ta đánh giá tôi thế nào?” Cô nheo mắt, nở nụ cười nhẹ nhàng, nhìn anh hỏi.
Hứa Minh Trạch cũng khẽ nhếch môi: “Họ nói Giám đốc Bùi là ‘nữ cường nhân’.”
Cô bật cười sảng khoái: “Anh chỉ nói toàn điều tốt thôi nhỉ.”
Những lời đồn về cô ngoài kia, Bùi Gia Án biết rất rõ, cũng từng nghe qua không ít.
Ngành khách sạn, đặc biệt là bộ phận quan hệ công chúng, luôn có vai trò quan trọng. Từ việc đối ngoại với chính phủ, truyền thông, đến giải quyết các vấn đề của khách hàng, những năm qua ở Thịnh Hi, số người cô đắc tội không hề ít.
Đối với ai nên mềm mỏng, với ai nên cứng rắn, trong lòng cô luôn có một cái cân để đo đếm.
Suốt bữa ăn, Hứa Minh Trạch không khỏi thầm cảm thán. Cô thay đổi không chỉ ở bề ngoài, mà còn ở cách cư xử.
Trong xã hội này, khi giao tiếp với mọi người, điều quan trọng nhất là giữ đúng chừng mực, và Bùi Gia Án lại nắm bắt chừng mực ấy một cách hoàn hảo.
Khi trò chuyện với anh, cô cười nói tự nhiên như những người bạn cũ nhiều năm không gặp. Còn với Hồ Cẩm Văn, cô giữ thái độ vừa phải, không kiêu ngạo không siểm nịnh, không để lộ bất kỳ sơ hở nào.
Nếu không phải khuôn mặt này không hề thay đổi, anh sẽ nghĩ rằng, người phụ nữ trước mặt anh không phải là cô gái nhỏ năm năm trước, với ánh mắt lúc nào cũng nhuốm chút u buồn.
0 bình luận