Tường Ngăn Hoa
Nhậm Bình Sinh
Chương 4
Khi Trình Chuẩn về đến nhà, Bùi Gia Án đang sấy tóc trong phòng ngủ. Mái tóc dài đến tận eo của cô mỗi lần chăm sóc đều rất phiền phức.
Trình Chuẩn bước vài bước đến trước mặt cô, đưa tay chạm vào tóc còn ướt, không hài lòng nói: “Đang sốt mà em còn gội đầu?”
“Nằm viện cả buổi, người không thoải mái chút nào.”
Anh đặt tay lên trán cô. Tay anh mang theo hơi lạnh, Bùi Gia Án né ra sau: “Lạnh quá.”
Trình Chuẩn rút tay lại, hỏi: “Hạ sốt chưa?”
“Hạ rồi, truyền xong là hết.”
“Muốn ăn gì không?”
“Em no rồi.” Cháo trắng tuy không ngon nhưng cũng đủ để lấp đầy bụng cô.
“Anh chưa ăn, để anh nấu mì.”
Rất nhanh, anh nấu xong hai bát mì. Mùi thơm khiến Bùi Gia Án không cưỡng lại được, cuối cùng vẫn ngồi xuống ăn cùng anh.
Một bát mì trôi xuống bụng, khuôn mặt cô cuối cùng cũng có chút hồng hào. Trong khi Trình Chuẩn rửa bát trong bếp, cô đánh răng rồi lên giường nằm.
“Uống thuốc rồi hãy ngủ.” Anh đặt thuốc vào lòng bàn tay cô, đưa thêm cốc nước ấm.
Cô nhận lấy, nước mắt dâng đầy trong hốc mắt, nhịn rất lâu mới nuốt ngược vào trong.
Khi Trình Chuẩn nằm xuống, Bùi Gia Án xoay người, ôm lấy eo anh từ phía sau.
“Chưa ngủ à?”
“Trình Chuẩn...” Trong bóng tối, giọng cô nghẹn ngào, khàn khàn. “Xin lỗi anh.”
Trình Chuẩn quay lại nhìn cô. Anh không nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt cô, nhưng cảm nhận được lưng mình ướt nhòe.
Anh khẽ thở dài, ôm chặt lấy cô.
“Xin lỗi anh, Trình Chuẩn, lúc đó em thực sự không nghĩ được nhiều như vậy... Anh mắng em ích kỷ là đúng.”
Cô khóc nức nở. “Em rất sợ, khi đó em...”
Khi đôi môi cô đặt lên yết hầu anh, Trình Chuẩn gần như ngay lập tức đè cô xuống. Đôi môi khô khốc của anh lướt qua mắt cô, hôn sạch nước mắt của cô.
Khi anh hôn lên môi cô, Bùi Gia Án ngửa đầu, đưa lưỡi ra quấn lấy anh. Dục vọng đã nguội từ lâu lại nhanh chóng bùng cháy.
Trình Chuẩn nâng một chân cô lên, đưa côn thịt vào bên trong cô. Bùi Gia Án nâng mông để anh có thể tiến sâu hơn. Lúc anh bất ngờ đâm vào, cô bật khóc không ngừng.
“Trình Chuẩn...” Cô gọi anh, hết lần này đến lần khác.
“Không đúng.” Anh vùi đầu vào ngực cô, ngậm lấy hai đầu nhũ hoa mềm mại, cắn mút. Quá lâu rồi anh không được chạm vào chúng, đôi môi anh như gấp gáp hơn.
“Chồng ơi...” Bùi Gia Án rên rỉ, tiểu huyệt siết chặt, cô muốn làm anh sung sướng hơn.
Trình Chuẩn nhấp liên tục, đến lúc gần xuất tinh, anh lại rút ra. Mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy bao cao su đeo vào rồi lại tiến sâu vào cô.
Khi cực khoái đến, Bùi Gia Án cắn chặt môi anh, tay vuốt ve lưng anh. Giây phút này, cô cần cảm giác chân thật ấy.
Sau khi làm xong, Bùi Gia Án trần trụi nằm trong lòng anh. Bàn tay Trình Chuẩn mơn man trên ngực cô một cách lười nhác.
“Mai anh không có tiết à? Sao đã về nhà rồi?” Cô hỏi.
“Mai chỉ một tiết, ngày kia không có. Anh đổi với thầy Chu rồi.”
Bùi Gia Án nhìn anh, đặt mặt lên ngực anh: “Em ổn rồi, anh cứ lo công việc của mình đi.”
“Gia Án.” Anh vén tóc mái cô, hôn nhẹ lên thái dương. “Đi Ý thêm lần nữa nhé.”
Ý là nơi họ từng đi hưởng tuần trăng mật, khoảng thời gian đó là lúc cả hai hạnh phúc nhất. Đôi vợ chồng son, ngày ngày quấn quýt bên nhau không rời.
Lâu thật lâu, cô gật đầu trong nước mắt:
“Em còn 8 ngày phép.”
“Được, anh sẽ sắp xếp hành trình.”
Đêm đó, nằm trong vòng tay Trình Chuẩn, Bùi Gia Án cảm thấy an tâm vô cùng. Cô nghĩ, nếu anh đã cởi bỏ khúc mắc và sẵn sàng bước thêm một bước, thì cô còn gì phải ngần ngại nữa.
*
Quan Phỉ lau sàn xong, rón rén vào phòng ngủ chính. Thấy Hứa Minh Trạch đang ngủ say, cô ngồi bên giường ngắm anh rất lâu mới lưu luyến rời đi.
Người ta bảo con gái theo đuổi con trai chỉ cách một lớp màn, nhưng cô theo đuổi Hứa Minh Trạch nhiều năm mà anh vẫn không động lòng. Dù có người lớn bên cạnh hỗ trợ, cô cũng chẳng lay chuyển được anh.
Một người đàn ông dầu muối đều không ăn.
Trong phòng khách, cô mở vali của anh. Anh đi công tác gần một tháng, quần áo trong chiếc vali 28 inch lộn xộn không chịu nổi. Cô lấy từng món ra, phân loại gọn gàng rồi bỏ vào giỏ giặt, sau đó đổ vào máy giặt.
Trước đây, cô chẳng bao giờ làm những việc này. Nhà có người giúp việc, bản thân lại được bố mẹ nâng niu, chiều chuộng. Nhưng từ khi gặp Hứa Minh Trạch, cô đã quên mất hai chữ “giữ giá”. Cô chỉ muốn làm anh vui, để anh chịu nhìn cô một chút.
0 bình luận