Tường Ngăn Hoa
Nhậm Bình Sinh
Chương 3
Sốt cao 39 độ 2 dẫn đến hôn mê. Hứa Minh Trạch nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh, năm năm không gặp, cô thay đổi rất nhiều.
Sau khi trở về nước, anh đã từng đi tìm cô. Khi lục lại những thông tin cô để lại trên mạng xã hội, anh phát hiện tất cả đều là dối trá. Vốn dĩ chỉ là một mối tình chớp nhoáng, dù quãng thời gian ấy anh thực sự rất vui vẻ, nhưng nếu cô đã không muốn dính dáng thêm, anh cũng thôi không tìm nữa.
Điện thoại reo, anh ra ngoài nhận cuộc gọi. Quay lại thì thấy Bùi Gia Án đã tỉnh. Sắc mặt cô tái nhợt, đang ngồi thẫn thờ nhìn ống truyền dịch.
“Cảm ơn anh.” Cô lên tiếng.
Hứa Minh Trạch ngồi xuống ghế, nhìn cô: “Em bị sốt cao, anh giúp em liên lạc người nhà đến chăm sóc nhé?”
“Không cần.” Cô lắc đầu. “Phiền anh đưa giúp em điện thoại.”
Điện thoại của cô để trên tủ đầu giường, Hứa Minh Trạch cầm lên đưa cho cô.
Bùi Gia Án cúi đầu mở khóa, sau đó ngẩng lên nhìn anh: “Hôm nay đã làm phiền anh rồi.”
Đây rõ ràng là một lời tiễn khách, Hứa Minh Trạch không thể không hiểu.
Anh nhìn cô, ánh mắt dừng lại trên tay cô. Bàn tay cầm điện thoại của cô đeo nhẫn cưới. Ở lại đây cũng chẳng còn ý nghĩa, anh khẽ đáp một tiếng “Ừ”, rồi xoay người rời đi.
Rời khỏi bệnh viện, anh tìm một khu vực cho phép hút thuốc, châm một điếu. Thế giới rộng lớn như vậy, Trung Quốc cũng lớn như vậy, cô từng nói với anh rằng cô là người thành phố B, không ngờ lại gặp được cô ở đây.
Hứa Minh Trạch từ bệnh viện về đến nhà, vừa mở cửa ra, trong nhà bừa bộn, mấy cái vali của anh lật ngửa trên sàn, một cái còn bị mở ra, quần áo được gấp cẩn thận bên trong bị bới rối tung.
Anh thở dài, ném áo khoác lên sofa, xắn tay áo lên bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.
Lúc Quan Phỉ về đến nhà, thấy anh đang cúi người lau nhà, cô nhìn bóng dáng anh mỉm cười, cởi giày, chạy chân trần về phía anh.
"Anh về rồi à?" Cô định ôm lấy anh, nhưng bị anh đẩy ra.
Quan Phỉ ngượng ngùng buông tay, thả túi xuống, cầm lấy cây lau nhà trên tay anh: "Để em làm cho, anh đi nghỉ ngơi đi."
Hứa Minh Trạch không khách sáo với cô, anh thật sự mệt chết đi được, từ sáng đến giờ không được nghỉ, năm giờ máy bay đến thành phố A, chưa về đến nhà đã gặp Bùi Gia Án ngất xỉu, đưa cô đến bệnh viện, về đến nhà lại bắt đầu dọn dẹp.
Giường trong phòng ngủ chính không cần dọn dẹp nhiều, anh trải ga giường, lấy gối từ trong vali ra, thay đồ ngủ.
Hứa Minh Trạch nằm xuống, định ngủ một giấc cho đã.
Trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, cứ nhắm mắt lại là thấy khuôn mặt tái nhợt của Bùi Gia Án ở bệnh viện.
**
Lúc Bùi Gia Đồng đến bệnh viện, Bùi Gia Án đang cầm điện thoại lướt Weibo, tinh thần có vẻ khá hơn.
"Sao lại thế này?" Cô chuyển chiếc ghế Hứa Minh Trạch vừa ngồi đến gần, rồi ngồi xuống.
"Sốt thôi, không nghiêm trọng lắm."
"Không nghiêm trọng mà chị còn ngất xỉu?"
Cơ thể vốn yếu ớt lại đột nhiên nhìn thấy Hứa Minh Trạch nên mới ngất đi, đương nhiên cô không thể nói với em gái như vậy.
"Anh rể đâu?"
"Đi thành phố X rồi."
"Khi nào anh ấy mới kết thúc công tác vậy? Xa nhau như thế, ảnh hưởng đến tình cảm của hai người không tốt đâu." Bùi Gia Đồng nói câu cuối cùng với vẻ mặt buồn bã.
"Anh ấy không nói, chị cũng không hỏi." Bùi Gia Án dựa vào gối, chỉnh lại tư thế cho thoải mái rồi nói: "Chị truyền nước xong là có thể về rồi, sắp xong rồi đấy, em gọi y tá giúp chị nhé."
Cô không muốn nói nhiều về chuyện của Trình Chuẩn với Bùi Gia Đồng, nên đành tìm cách đuổi em gái ra ngoài.
Về đến nhà, việc đầu tiên cô làm là đi tắm, tắm xong cảm thấy dễ chịu hơn một chút, đang nấu cháo trắng thì Trình Chuẩn gọi điện đến.
Bùi Gia Án nghe máy.
"Anh nghe Gia Đồng nói em ngất xỉu?" Giọng anh có chút lo lắng.
Bùi Gia Án vừa khuấy cháo, vừa nói: "Ừm, nhưng giờ không sao rồi."
"Anh về nhà ngay đây."
Cô nghe thấy tiếng xe khởi động, vội vàng ngăn anh lại: "Không cần đâu Trình Chuẩn, em không sao rồi."
"Em nghỉ ngơi một chút đi, khoảng nửa tiếng nữa anh về đến nhà, em muốn ăn gì không?"
Bùi Gia Ân ngừng khuấy cháo, giọng nói dịu dàng hơn: "Em đang nấu cháo trắng."
"Em ăn chút lót dạ đi."
Anh đang lái xe nên nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện.
0 bình luận