Tường Ngăn Hoa
Nhậm Bình Sinh
Chương 2
Trong phòng bao ồn ào náo nhiệt, ai nấy đều đã uống khá nhiều.
Hứa Minh Trạch tháo cà vạt, lặng lẽ ngồi một góc uống rượu. Việc anh cần bàn đã xong, giờ không phải là “sân khấu” của anh, chỉ cần ở lại tiếp chuyện, để đám người kia ăn uống, vui chơi thoải mái là được.
Mùi nước hoa pha lẫn với mùi rượu trong phòng ngột ngạt khó chịu, từng người đàn ông bụng phệ ôm chặt những cô gái trẻ trung xinh đẹp, cười đùa ầm ĩ.
Chiếm tiện nghi một chút, nhét vào tay ít tiền, đôi bên cùng vui.
Hút xong một điếu thuốc, có người đến vỗ vai anh, trêu ghẹo: “Luật sư Hứa, vợ quản nghiêm quá à?”
Anh mỉm cười đáp: “Không có.”
“Nơi này không có gu của cậu đúng không?”
Anh nâng ly, cụng với người đàn ông kia: “Hôm nay không có hứng, mọi người cứ vui vẻ nhé.”
Đêm dần khuya, mọi người chuyển địa điểm, phần lớn đều đưa các cô gái ưng ý xuống lầu thuê phòng.
Hứa Minh Trạch trở về khách sạn một mình, tắm xong cũng đã 2 giờ sáng. Trước khi ngủ, anh mở điện thoại lướt một chút, không thấy Quan Phỉ gửi tin nhắn nào. Với tính cách của cô ấy, những lúc như này nhất định sẽ làm ầm lên.
Anh mở trang cá nhân của cô, dòng trạng thái mới nhất là cách đây một tiếng, đăng kèm ảnh một ly rượu vang đỏ với dòng chữ: “Không say không về.”
Anh nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn gửi cho cô một tin nhắn WeChat. Không đợi cô trả lời, anh tắt máy rồi đi ngủ.
*
Sáng hôm sau, Gia Án tỉnh dậy với cảm giác đầu đau như búa bổ. Khi đứng dậy, cô suýt ngã quỵ, thời tiết mấy hôm nay quá khắc nghiệt, chênh lệch nhiệt độ giữa trong nhà và ngoài trời lớn, dễ khiến người ta bị cảm. Không ngờ cô lại dính phải.
Thấy cô loạng choạng, Trình Chuẩn vội đỡ lấy.
“Em xin nghỉ một hôm đi.” Anh nói.
“Không cần đâu.”
Đưa cô đến trước công ty, anh vẫn không nhịn được nhắc thêm: “Nếu không chịu nổi thì về nhà nghỉ, anh thấy em có vẻ hơi sốt rồi.”
“Không sao.”
Thấy cô quả quyết, anh cũng không nói gì thêm.
Cả ngày hôm đó, Bùi Gia Án mơ mơ màng màng, đến trưa ăn cũng chẳng nổi bao nhiêu. Lúc tan làm, cô thử sờ trán, nóng rực như lửa, chắc chắn sốt cao.
Cô không thích đến bệnh viện, nghĩ nhà còn thuốc hạ sốt nên bắt xe về, uống thuốc rồi nằm xuống giường ngủ một giấc.
Khi tỉnh dậy, căn phòng tối đen như mực. Cô bật đèn đầu giường, ngồi dậy. Trình Chuẩn vẫn chưa về nhà.
Cô đi dép lê lần mò xuống bếp, rót một cốc nước ấm uống cạn, sau đó quay lại phòng ngủ. Chỉ một lát sau, cô lại chìm vào giấc ngủ, lần này ngủ một mạch đến sáng.
Thuốc hạ sốt có tác dụng, sáng hôm sau thân nhiệt cô không còn cao như trước, nhưng người vẫn còn rất mệt mỏi.
Tối qua cô ngủ một mình, Trình Chuẩn không về nhà. Đang đánh răng, cô mới sực nhớ ra anh đã sang thành phố bên cạnh từ hôm qua, phải mấy ngày nữa mới về.
Cô xin nghỉ một ngày để ở nhà nghỉ ngơi. Tự nấu ít cháo trắng ăn cả ngày. Sau bữa trưa, dù cơ thể rã rời, cô lại chẳng ngủ nổi. Sốt lui rồi lại tái phát, cơn nóng lạnh hành hạ cô không thôi.
Không chịu nổi nữa, cô lấy chìa khóa và điện thoại, định xuống bắt taxi đi bệnh viện.
Hứa Minh Trạch vừa bước ra khỏi thang máy thì thấy một người phụ nữ cúi đầu, bước đi loạng choạng. Anh vô thức nhìn kỹ hơn.
Gia Án thấy cửa thang máy mở liền định bước nhanh hơn để vào, không ngờ lại va phải người đàn ông vừa bước ra. Cú va chạm khá mạnh, hơn nữa người cô đang ốm yếu, bị đụng phải liền mất thăng bằng, ngã ra sau.
Hứa Minh Trạch nhanh tay đỡ lấy cô.
“Cô không sao chứ?” Anh đỡ cô, lên tiếng hỏi.
Bùi Gia Án vịn tay anh đứng vững, đưa tay gạt mấy sợi tóc rối trên trán, nói: “Không sao, cảm ơn anh.”
Đang định cảm ơn thì ánh mắt chạm vào gương mặt người đàn ông, cô khựng lại tại chỗ.
Hứa Minh Trạch cũng sửng sốt, tay đỡ cô lập tức cứng đờ.
Anh nhìn cô, định nói gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng thì cơ thể cô mềm nhũn, ngã xuống đất.
0 bình luận