Tường Ngăn Hoa

Nhậm Bình Sinh

Chương 1

Bùi Gia Án cố gắng giữ cho mình không buồn ngủ, lật qua hai trang cuối của cuốn truyện cổ tích. Câu chuyện sắp đến hồi kết, cô chậm rãi kể, trong khi cô bé đối diện chăm chú nhìn cô không chớp mắt. "Bác ơi, kể nhanh lên đi ạ, đã hơn 9 giờ rồi, mẹ bảo con phải đi ngủ." Cô bé dụi dụi đôi mắt, rõ ràng là rất buồn ngủ, nhưng vẫn muốn nghe nốt kết thúc câu chuyện rồi mới chịu đi ngủ. "Cuối cùng, hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau." "Thế còn bà hoàng hậu độc ác thì sao?" "Hoàng hậu..." Bùi Gia Án lật đến trang cuối, không thấy nhắc gì đến kết cục của hoàng hậu cả. Nhưng nhìn ánh mắt đầy mong chờ của cô bé, cô đành nói: "Hoàng hậu không may ăn phải quả táo độc của chính mình, nên qua đời rồi." "Con biết ngay mà." Cô bé bĩu môi: "Bà ngoại nói rằng mẹ kế thì chẳng bao giờ có kết cục tốt đẹp đâu." Bùi Gia Án mở miệng định nói gì đó, nhưng không biết trả lời thế nào. Đúng lúc ấy, Bùi Gia Đồng mở cửa bước vào, nghe thấy lời con gái thì nhíu mày: "Hi Hi, con còn không đi ngủ! Đừng nghe bà ngoại nói mấy chuyện linh tinh đó." "Mẹ, dạo này mẹ về nhà ngày càng muộn." Nói xong câu đó, cô bé ôm con thú bông, quay lưng về phòng mà không thèm ngoái lại. Bùi Gia Đồng tháo giày, rót một cốc nước uống cạn rồi nói với Bùi Gia Án: "Chị, chị mau về nhà đi." Bùi Gia Án gấp cuốn truyện cổ tích lại, rồi sắp xếp lại đống đồ chơi Lego mà Hi Hi đã chơi cả tối. "Em định khi nào thì ly hôn với Trần Bồi Văn?" Bất chợt, cô hỏi. Bùi Gia Đồng ánh mắt lảng tránh, không nhìn thẳng vào chị: "Đợi lần sau anh ta về đi." "Em phải có kế hoạch rõ ràng cho bản thân." Mùa hè ở thành phố A kéo dài, cái nóng khô khan và ngột ngạt khiến người ta khó thở. Dưới mặt đất tựa như một chiếc nồi hơi khổng lồ, từng làn hơi nóng bốc lên không ngừng. Từ nhà Bùi Gia Đồng ra đến bãi đậu xe chỉ vài phút, nhưng mồ hôi đã thấm ướt áo. Lên xe, Bùi Gia Án bật điều hòa, chỉnh về nhiệt độ thấp nhất, xe chầm chậm rời khỏi khu chung cư. Bùi Gia Đồng sống ở khu phía Tây, còn cô sống ở khu phía Đông. Lái xe về nhà mất ít nhất 40 phút. Hồi đó, cô cũng từng định mua nhà ở khu này, nhưng Trình Chuẩn không thích, nói rằng nơi này gần ga tàu cao tốc, giao thông hay bị tắc. Anh thích khu chung cư mới mở ở phía Đông, vừa gần nơi làm việc của cả hai nên cô cũng không có ý kiến gì thêm. Về đến dưới chung cư, đã gần 10 rưỡi. Lúc này, dưới sân không còn nhiều người qua lại. Cái nóng oi bức khiến cô cởi áo khoác, cầm trên tay, chỉ mặc một chiếc áo lụa hai dây màu kaki và chân váy ôm sát. Thang máy mở ra, hành lang bày la liệt đồ đạc nội thất lớn nhỏ, cô gần như không có chỗ để đặt chân, ngay cả trước cửa thang máy cũng đầy đồ đạc. Khu cô ở mỗi tầng chỉ có hai căn đối diện nhau. Cô không biết gì nhiều về nhà đối diện, chỉ gặp họ vài lần, chào hỏi đơn giản. Trong ấn tượng, đó là một cặp vợ chồng trung niên. Bùi Gia Án nắm chặt túi xách, men theo bức tường tìm một lối đi giữa đống đồ đạc. Đứng trước cửa nhà mình, cô lấy chìa khóa từ túi ra. Đèn hành lang hỏng từ lâu, gọi điện cho ban quản lý mấy lần mà không ai đến sửa. Cô không tra được chìa khóa vào ổ, đành lấy điện thoại bật đèn pin. Vừa đưa chìa khóa vào ổ, cửa đối diện đột nhiên mở ra. Cô theo phản xạ quay lại, thấy một cô gái trẻ đứng nắm tay cửa, nở nụ cười nhẹ với cô. "Chào chị." Cô gái chào hỏi. "Chào em." Bùi Gia Án gật đầu. "Chúng em mới chuyển đến, đồ đạc hơi nhiều, thật ngại quá." Cô gái cười cười, cúi người xin lỗi. "Không sao." "Có thể sẽ còn làm phiền thêm một chút, đợi khi chuyển xong em sẽ sắp xếp lại." Cô gái cười, mắt cong thành hình trăng khuyết, trông trong trẻo và vô hại. Bùi Gia Án nhìn cô gái, khẽ gật đầu, rồi vặn chìa khóa vào cửa. Đèn trong nhà bật sáng, đôi giày quen thuộc của Trình Chuẩn cũng ở đó. Anh đang ở nhà. Bùi Gia Án vứt chìa khóa lên tủ giày. Nghe thấy tiếng động, Trình Chuẩn từ thư phòng đi ra. Anh chân trần, có lẽ vừa tắm xong, tóc vẫn còn rối. Tay trái cầm một quyển sách, tay phải kẹp điếu thuốc, nhìn thấy cô liền hờ hững hỏi: "Em qua bên nhà Gia Đồng à?" "Ừ." Cô ngồi xuống ghế thấp, cúi đầu cởi giày: "Nhà đối diện đổi chủ rồi à?" "Không rõ." Anh lắc đầu, lấy chai nước khoáng trong tủ lạnh rồi quay lại thư phòng. Bùi Gia Án ném túi xách lên ghế sofa, buộc tóc lên cao. Nhiệt độ trong phòng tắm dần tăng, hơi nóng bốc lên, làm cửa kính mờ đi vì hơi nước. Cô dựa lưng vào tường, suy nghĩ vẩn vơ, tay vô thức xoa nắn bộ ngực căng đầy trước ngực mình. Từ khi Trình Chuẩn bị điều đi công tác ở thành phố lân cận, số lần hai người ngủ chung một giường không quá ba đêm mỗi tuần. Số lần làm tình đương nhiên cũng ít đi. Kết hôn chưa đầy một năm, cảm xúc mãnh liệt đã giảm sút, tựa như chuyện ấy trở nên không còn cần thiết. Thỉnh thoảng đêm khuya, nằm một mình trên giường, cô cũng có cảm giác muốn, nhưng nghĩ đến người chồng xa xôi ở thành phố khác, lại dập tắt ý định. ** Còn ở căn nhà mới bên kia hành lang, Quan Phỉ đóng cửa lại, nhìn đồ đạc bừa bộn khắp nơi, vừa buồn vừa bực, vốn hẹn hôm nay chuyển nhà, lại không thấy bóng dáng Hứa Minh Trạch đâu. Mấy hôm trước cô xung phong nhận việc muốn giúp anh chuyển nhà, anh ném chìa khóa cho cô mà không hỏi một câu. Bận bận bận! Không biết bận cái gì! Cô lấy điện thoại gọi cho Hứa Minh Trạch. Đầu dây bên kia rất ồn ào, Quan Phỉ nghe thấy anh thấp giọng nói với ai đó: "Xin lỗi." "Không phải hôm nay anh về sao? Sao không thấy anh đâu?" Cô hỏi. "Em đang ở đâu?" Giọng anh lạnh nhạt. "Nhà mới của anh." Quan Phỉ im lặng rất lâu, mới nói: “Giúp anh chuyền nhà mà, anh nói hôm nay anh về.” Hứa Minh Trạch nới lỏng cà vạt. Tối nay anh uống nhiều hơn hai ly, không khí trong phòng bao rất ngột ngạt. Anh mở cửa, tìm một chỗ yên tĩnh. "Chiều mai anh về. Em cứ đề đồ đấy, mai anh về dọn." Quan Phỉ tắt máy, hậm hực cầm túi ra khỏi cửa.
0 bình luận