ăn Thịt Con Gái
Mã Tạp Ba Tạp
Chương 9
Thẩm Nguyệt Lâm trở lại Tấn Nguyên vào khoảng sáu giờ sáng, vừa về đến nhà liền đi tới phòng Thời Anh. Vừa tới cửa, bàn tay đang định gõ cửa liền dừng lại, anh quyết định đợi cho đến khi cô tỉnh dậy rồi mới giải thích.
Anh đã chuẩn bị cho dự án nghỉ dưỡng ở quận Tây từ lâu. Ban đầu anh muốn tặng nó cho Thời Anh vào ngày sinh nhật của cô.
Ai ngờ ngày hôm qua đã xảy ra chuyện, Thẩm Nguyệt Lâm phải đích thân đi giải quyết. Ngọn núi phía sau bị sạt lở do mưa lớn, khiến toàn bộ khu vực miền núi bị mất tín hiệu do lở đất, đường đi bị phong tỏa và đường sắt cao tốc bị đình chỉ. Anh căn bản không có cách nào để trở về.
Thẩm Nguyệt Lâm đã mua vé quay về nhanh nhất khi lệnh phong tỏa được dỡ bỏ vào sáng sớm nay.
Dì Ngô nhìn thấy Thẩm Nguyệt Lâm vẻ mặt bụi bặm đứng ở cửa phòng Thời Anh, không khỏi phàn nàn: “Nếu hôm qua ngài về sớm hơn thì tốt rồi. Anh Anh đã đợi ngài cả buổi chiều.”
Dì Ngô dừng lại, biết anh đang đợi Thời Anh ở cửa nên nhắc nhở anh: “Sáng nay cô ấy đã đi từ sớm. Nhà trường sắp xếp lớp dạy vẽ cuộc sống ở thành phố A, cô ấy nói sẽ không về trong khoảng thời gian một tuần."
Nghe vậy, Thẩm Nguyệt Lâm ánh mắt tối sầm, sững sờ tại chỗ một lúc không nói gì, sau đó quay người trở về phòng.
Dì Ngô nhìn bóng dáng Thẩm Nguyệt Lâm rời đi, bất lực lắc đầu.
Thị trấn cổ của thành phố A là một thị trấn nhỏ đầy quyến rũ của vùng trấn nước Giang Nam, với những bức tường trắng và gạch đen, những cây cầu nhỏ và dòng nước chảy yên bình, những con hẻm cổ kính sâu thẳm và bầu không khí yên tĩnh, thoải mái.
Sau giờ học, bảng vẽ được cất đi, thời gian rảnh rỗi được thầy cho cũng khá đầy đủ. Thời Anh chậm dãi bước trên con đường uốn lượn phủ đầy đá xanh.
Nghĩ đến Thẩm Nguyệt Lâm lúc sáng gọi điện thoại cho cô giải thích vì sao ngày hôm qua không về, trong giọng điệu của anh tràn đầy cảm giác áy náy. Thực ra sau khi đến thành phố A, Thời Anh cũng không quan tâm nhiều như vậy. Với vẻ đẹp tự nhiên, mọi lo lắng của cô dường như tan biến.
Đi chưa được bao lâu, Thời Anh dừng lại, nhìn về phía trước có một cây cầu gỗ bắc qua con lạch, có một quán trà cổ kính, những cành thường xuân xanh tươi bám vào tường và trụ cầu, nhìn rất trang nhã.
Thời Anh đi vào, tìm một chỗ ngồi bên cửa sổ, gọi một bình trà và ba lạng đồ ăn nhẹ. Trong quán trà chỉ có một cô gái tầm hai mươi đang chào khách. Treo trên tường phía trên quầy hàng là những bức thư pháp tinh xảo. Bây giờ không phải là mùa du lịch nên có rất ít khách hàng.
Cảm thấy hơi chán nản, Thời Anh cùng cô gái cùng nhau trò chuyện. Cả hai đều còn trẻ nên hai người bắt chuyện rất hợp ý nhai.
Cô gái lớn hơn Thời Anh bốn đến năm tuổi nên Thời Anh gọi cô một tiếng chị. Điều khiến Thời Anh ngạc nhiên là một cô gái trẻ như vậy lại là bà chủ quán trà này.
Trong cuộc trò chuyện, Thời Anh biết được rằng người chị này đã trải qua cảnh phá sản gia đình vài năm trước, bố mẹ chị đã tự tử và chị đã bỏ học tại trường lớn học trọng điểm mà chị theo học ban đầu.
Trong nhiều năm, chị ấy đã bán tài sản của mình và làm việc để trả nợ trước khi dành dụm đủ tiền để mở một quán trà ở nơi này.
Khi còn trẻ, chị ấy đã trải qua những thay đổi trong gia đình, từ cái chết của người thân đến việc phải bỏ học để đi làm.
Thời Anh không khỏi có chút đồng cảm, cô không biết làm sao một mình chị ấy có thể sống sót qua nhiều thăng trầm như vậy.
Bà chủ quán trà có vẻ vô tâm, nhưng thay vào đó lại soi sáng cho cô: “Đừng thông cảm với chị. Cuộc sống là trải nghiệm. Có người thuận buồm xuôi gió, trong khi những người khác phải có thăng trầm. Cũng giống như tách trà này, những khó khăn trải qua khác nhau, hương vị cũng sẽ khác nhau. Nếu bạn không thể thay đổi một số thứ, hãy bình tĩnh đối mặt với nó. Mọi thứ cuối cùng sẽ tan thành mây khói, không có gì thuộc về bạn, kể cả mạng sống của bạn. Cuối cùng ai cũng sẽ phải chết, vì vậy đừng quá coi trọng thiệt hơn. Được và mất đều là sự trống rỗng, mọi thứ đều là vô thường. Tất cả những gì chúng ta có thể làm là tận hưởng khi có nó, và nhẹ nhõm khi mất đi. Cuộc sống sẽ tự tại hơn rất nhiều."
Không nghĩ tới cô và chị ấy đều là người cùng trang lứa nhưng chị ấy lại cởi mở và tiêu sái như thế. Thời Anh không khỏi khâm phục cô gái có vẻ yếu đuối nhưng đầy quyết tâm trước mặt.
Thật sự rất xấu hổ khi biết rằng người khác có thể bình tĩnh đối mặt với nhiều khó khăn như vậy, trong khi bản thân cô lại cảm thấy đau khổ vì sự bỏ bê của Thẩm Nguyệt Lâm.
Những lời này đã khiến cô giác ngộ, nỗi phiền muộn trong lòng cũng tan biến.
Đúng vậy, tại sao phải bận tâm? Tất cả những gì cô quan tâm là vinh dự được làm con gái của Thẩm gia và được Thẩm Nguyệt Lâm chăm sóc. Nhưng không phải là cô không thể tồn tại nếu không có những thứ này. Những thứ không thuộc về cô rồi cũng sẽ mất đi vào một ngày nào đó.
Có lẽ thế là đủ rồi, cuộc đời còn rất nhiều việc đáng làm.
Sau khi từ thành phố A trở về, Thời Anh hẹn gặp Chu Tống Ngọc, đồng ý ra nước ngoài và quyết định sang Mỹ.
Trong quán cà phê, Chu Tống Ngọc nhìn Thời Anh ngồi đối diện, nước mắt lưng tròng, bà từ đáy lòng khen ngợi Thời Anh: “Bà biết Anh Anh là một đứa trẻ hiểu chuyện, cha của con thật sự rất thương con. Đừng lo lắng, bà nội nhất định sẽ sắp xếp để con thoải mái học xong lớn học, tốt nghiệp thuận lợi."
Thời Anh nghiêm túc nói: "Bà có biết thông tin về cha mẹ ruột của cháu không?"
Chu Tống Ngọc nghe được lời này, thập phần sửng sốt. Bà lắp bắp: “Cháu… cháu biết hết à?” Bà cẩn thận nhớ lại, hình như bà không có tiết lộ gì cả. Nếu Thẩm Nguyệt Lâm biết được, không biết anh sẽ ghét người mẹ là cô như thế nào.
“Ừ.” Thời Anh không giải thích làm sao cô biết được. "Đừng lo lắng, chấu không nói với bố." Cô biết Chu Tống Ngọc đang lo lắng điều gì. Thời Anh biết Thẩm Nguyệt Lâm đã từng cảnh cáo Chu Tống Ngọc sẽ chỉ có hai người họ biết chuyện này. Nếu lời đồn lan ra, giữa mẹ con họ sẽ có sự ghẻ lạnh nào đó.
Chu Tống Ngọc suy nghĩ vài phút, có lẽ đã hiểu tại sao Thời Anh đột nhiên đồng ý sang Mỹ.
Do dự một hồi, cuối cùng bà cũng xin người phục vụ lấy bút và giấy, viết địa chỉ và tên "Trung Hạo" lên giấy:
"Bà cũng không biết nhiều về thân thế của cháu, bà chỉ biết tên cha ruột cháu. Nhưng có điều cha cháu đã qua đời và giao cháu cho A Lâm trước khi ông ấy ra đi. Về phần mẹ của cháu, bà không biết tên bà ấy và không biết bà ấy hiện đang ở đâu. Với cái tên này có lẽ cháu sẽ tìm ra một chút manh mối ở nơi A Lâm và bố cháu từng sống cùng nhau ở Mỹ."
Thấy Thời Anh cất tờ giấy đi, Chu Tống Ngọc do dự nói: "Vậy còn bố cháu…"
“Cháu sẽ nói với bố là chính cháu yêu cầu đi Mỹ.” Thời Anh biết Chu Tống Ngọc sợ Thẩm Nguyệt Lâm sẽ trách tội bà, vì vậy cô ấy đơn giản làm người tốt đến cuối cùng gánh tội thay bà.
Trước khi rời đi, Chu Tống Ngọc lần đầu tiên ôm Thời Anh sau ngần ấy năm, bà thực sự cảm thấy Thời Anh là một đứa trẻ ngoan.
Người ta sẽ chỉ nhìn thấy điều tốt ở người khác khi người đó không ảnh hưởng đến lợi ích của chính họ.
————
Chuyện ra nước ngoài thì dễ. Nhưng Thời Anh thực sự không có cơ hội để mở miệng với Thẩm Ngyệt Lâm
Cô chưa bao giờ đi xa một mình kể từ khi còn nhỏ. Ngay cả khi đi du lịch nước ngoài, Thẩm Nguyệt Lâm cũng đưa cô đi cùng. Trong những năm qua, Thẩm Nguyệt Lâm đã để cô lớn lên dưới đôi cánh của anh như một bông hoa trong nhà kính.
Nếu Thẩm Nguyệt Lâm biết cô muốn đến Mỹ du học một mình, Thẩm Nguyệt Lâm chắc chắn sẽ chỉ nghĩ rằng cô đang mất trí và phát điên.
Tuy nhiên, cô không tự mình tìm Thẩm Nguyệt Lâm mà Thẩm Nguyệt Lâm tự tìm tới cô trước.
Hồ sơ và tài liệu mà Chu Tống Ngọc giúp cô chuẩn bị ở trường không lâu sau đó đã được gửi đến cho Thẩm Nguyệt Lâm
Trong phòng làm việc, Thẩm Nguyệt Lâm ném một đống tài liệu trên tay lên bàn với vẻ mặt cực kỳ khó coi.
"Mới có mấy ngày ta không chăm sóc con, con lại dám xuất ngoại? Vì sao? Chùa C lớn học quá nhỏ, không thể chứa nổi con một lớn tượng Phật?"
Thời Anh trầm mặc.
Toàn bộ phòng làm việc yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
“Ai bảo con ra nước ngoài?” Thẩm Nguyệt Lâm không tin rằng cô lại đột nhiên có ý muốn đi du học một mình.
“Con chính mình muốn rời đi.”
“Bản thân con mà cũng muốn đi, ta nghĩ, là bởi vì cái tên thiếu niên Lục Thần kia, phải không?” Nhắc đến Lục Thần, giọng điệu của anh càng trở nên lạnh lùng và u ám. Anh không muốn cô biết rằng sau khi biết cô và Lục Thần vậy mà dám có quan hệ sau lưng anh, anh đã muốn tự tay giết chết cậu ta.
Về việc Lục Thần xuất ngoại cũng là một tay anh an bài, vốn tưởng rằng sẽ lặng lẽ đối xử với những người đàn ông xung quanh cô như trước. Ai biết rằng ngay khi anh thu xếp xong, Thời Anh lại dám cũng có ý định sang Mỹ du học, ha, thực sự là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Sắc mặt Thời Anh hơi thay đổi, cô nắm chặt tay đầy lo sợ. Vậy là anh thực sự biết Lục Thần. "Không, không phải vì anh ấy. Lục Thần và con mới gặp nhau, sao có thể có liên quan gì đến anh ấy."
Thẩm Nguyệt Lâm từng bước đi tới trước mặt cô, đưa tay nhéo cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên, Nhìn xuống cô, hỏi với đôi mắt chứa đầy tia máu: “Nếu không phải cậu ta thì ai đã bảo con ra nước ngoài?”
Thời Anh quay lắc đầu muốn tránh thoát khỏi sự kìm kẹp của anh, nhỏ giọng cầu xin: “Bố ơi, thực sự không thể được sao? Đã nhiều năm như vậy, bố cũng đã kiểm soát con quá nhiều. Bây giờ con cũng đã lớn rồi, con đã có thể tự chăm sóc bản thân mình."
“Thật tốt…” Thẩm Nguyệt Lâm tức giận cười lớn, lặp lại mấy lần chữ “tốt” nói: “Con dám chê ta kiểm soát quá nhiều, sao, lớn rồi cho nên đôi cánh cũng trở nên cứng cáp rồi đúng không? Hả?" Anh tức giận hét lớn
"Con cũng có suy nghĩ của riêng mình, cha không thể lúc nào cũng khống chế con như vậy, điều đó khiến con cảm thấy cô cùng khó thở." Thời Anh có chút không phục, tại sao cha có thể về nhà muộn nhưng cô lại không thể? Tại sao? Chuyện người khác yêu đương ở độ tuổi này có phải là điều bình thường không? Tại sao cha cô lại bắt cô phải thận trọng ngay cả khi kết bạn với người khác giới? Tại sao? Cô thậm chí còn không còn quyền tự chủ để đi đến nơi mình muốn?
“Muốn được tự do, cảm thấy không thở nổi phải không? Được rồi, có năng lực thì tự rời đi. Đừng ỷ lại vào bất kỳ nguồn lực nào của Thẩm gia, chỉ dựa vào năng lực của chính mình! Chỉ cần có năng lực như thế, đi tới chân trời góc biển đều tùy con."
Những lời này được nói ra một cách dứt khoát, khiến Thời Anh lập tức rơi nước mắt. Cô không hề dựa vào bất kỳ nguồn lực nào của Thẩm gia. Anh cũng biết hoàn cảnh của cô, một cô con gái nuôi không mang dòng máu Thẩm gia, chịu ơn dưỡng dục của anh cho nên không thể có suy nghĩ của mình, phải sống dựa theo suy nghĩ của anh ấy.
Thời Anh muốn nói, nàng có thể dùng năng lực của mình làm được, cô cũng không phải là dạng người vô dụng cái gì cũng không biết.
Nhưng chỉ nghĩ đến khả năng của cô, tất cả những kiến thức và năng lực cô học được trong bao năm qua đều là do sự ưu ái của nhà họ Thẩm nếu thật sự nói ra lời này, chẳng khác nào là một con sói mắt trắng
Cô lau nước mắt, đứng đó nức nở, cúi đầu không nói gì. Cô bước ra ngoài, không hiểu tại sao Thẩm Nguyệt Lâm lại tức giận như vậy, chẳng lẽ đó là lỗi của chính cô?
0 bình luận