ăn Thịt Con Gái

Mã Tạp Ba Tạp

Chương 8

Lần trước sau khi trở về nhà họ Thẩm, Chu Tống Ngọc cũng đã đến thành phố D cách đây không lâu, thỉnh thoảng bà cũng đến thăm Thẩm Nguyệt Lâm, Thời Anh cho rằng cũng không có chuyện gì to tác cả. Mãi cho đến một ngày sau giờ học, người đến đón cô là Chu Tống Ngọc chứ không phải tài xế, Thời Anh mới cảm thấy có gì đó không ổn. Chu Tống Ngọc dạo này đối xử với cô có phần còn tốt hơn Thẩm Nguyệt Đường, bà đưa cô đi mua sắm, mua cho cô đủ loại quần áo đẹp, đưa tiền tiêu vặt cho cô không chớp mắt. Thời Anh thụ sủng nhược kinh, cảm thấy rất kì lạ. Trước nay bà ấy luôn lạnh nhạt với cô, bỗng dưng bây giờ lại thay đổi thái độ chóng mặt như vậy khiến cô có chút hoài nghi. Cô cũng không tin bà ấy chợt nhớ tới tình cảm bà cháu với cô mà làm như vậy. Quả nhiên, sau bữa tối, Chu Tống Ngọc nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thời Anh, trò chuyện với cô về chuyện gia đình, chuyện thời thơ ấu của cô, ánh mắt “yêu thương” liền thở dài: “ Aizz, chớp mắt một cái cháu cũng đã vào lớn học, cha con nuôi con một mình chắc hẳn cũng không dễ dàng gì." Thời Anh rất muốn nói: “Bà ơi, có chuyện gì cứ nói thẳng. Tự dưng thể hiện tình cảm thế này khiến cháu cảm thấy rất sợ hãi.” Thấy cô im lặng, Chu Tống Ngọc lại nói: “Lần trước cháu về nhà cũ cũng thấy rồi. Sức khỏe của ông nội cháu lại trở nên tồi tệ, ông ấy nói về cuộc hôn nhân của cha cháu nhiều năm như vậy, nhưng vẫn chưa có tin tức gì cả." Vừa nói về cuộc hôn nhân, Chu Tống Ngọc lại bắt đầu nói: "Dì Tống Yến của con, hoàn cảnh gia đình, ngoại hình, v.v., đều rất vừa ý ông nội của con. Thế nhưng cha con không mặn cũng không nhạt với người khác làm cho ông nội con lo lắng muốn chết." Chu Tống Ngọc làm sao có thể không vội. Thẩm Thừa An đã già, bà biết rõ nhất tình trạng thể chất của ông ta, bà không biết ông ta còn sống được bao lâu nữa. Nếu Thẩm Nguyệt Lâm không kết hôn và sinh con, một ngày nào đó Thẩm Thừa An đột ngột qua đời, không biết ông ta có thể chia cho họ bao nhiêu phần tài sản thừa kế. Bà không thể chấp nhận việc toàn bộ tài sản của gia tộc Thẩm rơi vào tay hai đứa con ngoài giá thú là Thẩm Bá Lượng và Thẩm Yến. Đây là một nỗi xấu hổ và tủi nhục vô cùng đối với người vợ của một gia đình giàu có. "Anh Anh, ta biết cha con rất nghiêm khắc với con từ khi còn nhỏ, ta biết cháu là người yêu tự do, sau ngần ấy thời gian, cháu có bao giờ nghĩ đến việc ra ngoài xem không?" Bà lấy điện thoại di động ra, lật qua thông tin và nói : "Bà cũng đã đọc về chuyên ngành của cháu. Có thể đi du học triển vọng sẽ tốt hơn, bà nội đã chọn cho cháu một vài quốc gia, cháu thích quốc gia nào?" Thời Anh hiểu ý định của bà ấy. Đây chắc là sợ cô trở thành vật cản, làm trì hoãn hôn lễ của Thẩm Nguyệt Lâm nên muốn nhanh chóng đuổi cô đi. Thời Anh đưa tay ra, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Bà nội, bà đang muốn đuổi con đi à?" Chẳng lẽ Chu Tống Ngọc ghét cô đến vậy sao? Thẩm Nguyệt Lâm không kết hôn là chuyện của Thẩm Nguyệt Lâm, có liên quan gì đến cô. Chu Tống Ngọc sửng sốt khi thấy cô nói thẳng như vậy, nhưng vẫn cười nói: “Tại sao bà lại muốn đuổi cháu đi? Bà nội đang nghĩ đến tương lai của cháu, cũng không phải là cháu sẽ không quay lại. Tốt nghiệp xong bố cháu cũng đã kết hôn, từ nay về sau gia đình sẽ viên mãn, một mũi tên trúng hai con nhạn là chuyện tốt." Chu Tống Ngọc nhịn không được nữa rồi, lần nào nói chuyện kết hôn với Thẩm Nguyệt Lâm, anh luôn dùng Thời Anh làm lá chắn. Nào là phải lựa chọn cẩn thận rồi đừng để Thời Anh bị oan ức. Nếu không đưa Thời Anh đi, không biết phải mất bao lâu con trai bà mới có thể kết hôn. (Con dâu bà đang trước mặt bà kìa :))) Lời nói của Chu Tống Ngọc khiến Thời Anh muốn cười. Hà, cả một gia đình trọn vẹn có liên quan gì đến một người không có cùng huyết thống như cô, Thẩm Thời Anh chứ? Một hòn đá giết hai con chim? Thật là nhất cử lưỡng tiện. Nếu như cô vẫn là Thời Anh trước đây, với cái tính tình của cô ắt hẳn sau khi nghe Chu Tống Ngọc nói những lời này, cô nhất định sẽ chạy đến chỗ Thẩm Nguyệt Lâm và làm ầm ĩ. Nhưng kể từ khi cô biết mình không phải là con gái ruột của anh, Thời Anh không còn dũng khí nữa, cũng không còn vốn liếng để tự hào về mình. Làm sao cô- một đứa con gái nuôi sống phụ thuộc vào người khác, có thể ngăn cản Thẩm Nguyệt Lâm lập gia đình riêng? Thời Anh khẽ cười, nhưng nụ cười không đến được khóe mắt: “Bà có chắc chắn rằng bố cháu sẽ cưới Tống Yến không? Lúc trước cháu đã nhìn thấy bố đi cùng một cô ngôi sao nhỏ.” Cô nghĩ dù sao cô cũng cảm thấy không vui trong lòng cô ấy, thế nên cô cũng phải nói điều gì đó để Chu Tống Ngọc cảm thấy khó chịu. Không phải bà chỉ muốn đuổi cô đi để nhường chỗ cho Tống Yến thôi sao? Đáng tiếc, cho dù Tống Yến vào cửa, Thời Anh cũng không phải là người duy nhất hận cô ta. "Cháu nói cái gì vậy?" Chu Tống Ngọc cao giọng. Thấy bà không tin, Thời Anh cầm điện thoại lên cho Chu Tống Ngọc xem bức ảnh mà Bùi Dương Dương gửi cho cô ngày hôm đó. Quả nhiên, Chu Tống Ngọc sắc mặt thay đổi, có chút hận ý nói: “Nhìn xem, nếu ta không tới tìm cháu, có phải bố cháu sẽ dây dưa với những loại phụ nữ mờ ám, không đứng đắn này không.” Bà đương nhiên không coi trọng những loại phụ nữ này, chỉ là lo lắng sẽ ảnh hưởng đến hôn nhân của Thẩm Nguyệt Lâm. Trước thì mang theo một cô con gái lớn tuổi như vậy đã khó lòng làm mai, bây giờ còn dây dưa với những loại phụ nữ này, thử hỏi ai còn dám gả vào nhà họ Thẩm. "Cháu nhất định phải để mắt tới bố cháu. Đừng để bố cháu suốt ngày lảng vảng ở bên ngoài. Cháu hiểu không?" Thời Anh nhếch môi thầm mắng: bà muốn tôi để ý đến bố suốt ngày sao, muốn tôi buộc bố trên thắt lưng quần để tiện bề theo dõi chắc. Liên quan tới chuyện sang nước ngoài, Thời Anh vốn căn bản không coi ra gì, cho dù Chu Tống Ngọc có không vừa mắt cô cũng không khả năng ép cô ra nước ngoài dưới đôi mắt của Thẩm Nguyệt Lâm. Cô một mực tin tưởng mình ở trong lòng Thẩm Nguyệt Lâm chí ít cũng có một chút phân lượng. Cho dù có kết hôn, anh cũng sẽ không bỏ rơi cô. Cũng giống như hôm nay, là sinh nhật của Thời Anh, trong lòng thầm nghĩ, không biết năm nay Thẩm Nguyệt Lâm sẽ tặng quà gì cho cô. Bùi Dương Dương và những người khác thậm chí đã quyết định địa điểm tổ chức bữa tiệc, nhưng Thời Anh đã từ chối. Họ không có nhiều bạn bè nên chỉ đành dùng bữa cùng nhau. Dì Ngô vào sáng sớm đã làm cho cô một bát mì trường thọ thịnh soạn, Thời Anh vừa ăn vừa hỏi: "Dì Ngô, bố con đâu rồi? “Ông chủ có việc gì đó cần làm, nhưng đừng lo lắng, hôm nay là sinh nhật của con, dù thế nào đi nữa ông chủ nhất định cũng sẽ quay về.” Thời Anh cũng nghĩ như vậy. Thẩm Nguyệt Lâm chưa bao giờ vắng mặt ở phương diện này. Ăn sáng xong, Thời Anh trở về phòng, thay một bộ váy xinh đẹp, trang điểm tinh xảo, gọi tài xế đi ra ngoài. Mặc dù Thời Anh yêu cầu tổ chức đơn giản nhưng Bùi Dương Dương vẫn gọi một vài bạn cùng lớp. Khi Thời Anh bước vào phòng, cô bị xịt ruy băng và một đám người tụ tập xung quanh cô hát chúc mừng sinh nhật. Thời Anh nhìn qua và không thấy Lục Thần ở đây. Bùi Dương Dương ngồi xuống bên cạnh cô với vẻ mặt có lỗi: “Hôm nay anh họ mình phải phẫu thuật, không thể đến được, nhưng anh ấy nhờ mình mang quà anh ấy tặng cho cậu.” Nói xong, cô đưa hộp quà được gói rất đẹp cho Thời Anh. Bùi Dương Dương thở dài, tức giận nói: “Đáng lẽ mình không nên tác hợp cho hai người. Trước đây học cái gì không học lại đi học làm bác sĩ, suốt ngày phải làm những cuộc phẫu thuật không ngừng nghỉ. Vậy thì làm gì còn thời gian để mà yêu đương? Thật là không có ý tứ, hôm sau mình sẽ chọn cho cậu một anh chàng đep trai tâm lý khác." Thời Anh không khỏi thắc mắc Lục Thần đã đắc tội gì với cô mà lại khiến cô thay đổi thái độ nhanh như vậy. Hạ Lương bên cạnh lên tiếng: “Cô ấy chỉ là có ý tốt nói, sợ cậu sinh lòng tức giận. Lục Thần lần này trong danh sách quyết định đi nước Mỹ bồi dưỡng, có lẽ sẽ mất gần một năm. Cậu nói đây không phải là chậm trễ cậu sao? Yêu xa luôn không có dễ dàng." Thời Anh có chút kinh ngạc, vậy là anh cũng muốn sang nước ngoài? "Ồ ~ đừng nói nữa, không có duyên phận chính là như vậy, anh họ mình không có phúc phận này." Bùi Dương Dương hối hận, nhưng dù sao hai người cũng chưa thực sự bắt đầu, tốt nhất là nên nói rõ ràng, nếu không cô sẽ mắc phải tội lỗi lớn lao. Thời Anh không nói gì, thật khó để nói liệu đó có phải là định mệnh hay không. Thời Anh nghĩ rằng nếu cô đồng ý với Chu Tống Ngọc, số phận của cô và Lục Thần có thể sẽ không kết thúc ở đây không? Nhưng dù nghĩ như vậy, cô cũng sẽ không có khả năng rời quê hương để đến trường học xa xôi như Lục Thần. Sau bữa tối với Bùi Dương Dương và những người khác, Thời Anh trở về Jinyuan sớm, cô sợ Thẩm Nguyệt Lâm sẽ không nhìn thấy cô khi anh về nhà và sẽ mắng cô chạy lung tung. Nhưng hóa ra cô đã suy nghĩ quá nhiều, Thẩm Nguyệt Lâm hoàn toàn không quay lại, có lẽ anh bận việc quá, Thời Anh nghĩ vậy. Đợi mãi cho đến khi mặt trời lặn và mặt trăng mọc, từ đầu đến cuối dều không có chiếc xe nào trở về. Ngay cả dì Ngô cũng không thể chịu đựng được nữa. Sau khi dọn dẹp nhà bếp, bà nhìn thấy Thời Anh vẫn ngồi xếp bằng trên ghế sofa trong phòng khách, cầm điều khiển từ xa và lơ đãng điều chỉnh các kênh khác nhau. Trên bàn ăn là một chiếc bánh còn nguyên. Dì Ngô biết rằng cô đang đợi Thẩm Nguyệt Lâm quay lại và cùng cô thổi nến. “Dì định gọi điện cho Ngụy Bá để hỏi khi nào ông chủ về.” Dì Ngô nhìn Thời Anh lớn lên, nhìn thấy tấm lưng thon thả của cô trên ghế sô pha, làm sao có thể không đau lòng. Thẩm Nguyệt Lâm luôn yêu quý Thời Anh nhất, trước đây anh chưa bao giờ bỏ lỡ dịp sinh nhật nào của cô. Tại sao hôm nay... dù bận đến mấy cũng không thể bỏ qua sinh nhật của con gái mình vì công việc chứ. "Không cần đâu, dì Ngô." Thời Anh nhẹ nhàng nói. Cô đã gọi cho anh ấy từ lâu nhưng không có ai trả lời. Bây giờ anh ấy thậm chí còn không quay lại dự sinh nhật cùng cô thậm chí cô còn không nhận được một cuộc điện thoại nào từ anh. Ôi, thật là nực cười khi cô tự nghĩ mình quá quan trọng. Cô cho cùng cũng chỉ là con gái nuôi thôi, có gì phải quan tâm? "Con đi nghỉ ngơi trước đây." Thời Anh nói xong buông điều khiển từ xa xuống, xoay người đi lên lầu.
0 bình luận