ăn Thịt Con Gái
Mã Tạp Ba Tạp
Chương 7
Sau giờ học, Thời Anh nhận được điện thoại của Thẩm Nguyệt Lâm, nói rằng cô sắp về nhà cũ cùng anh, ông lão Thẩm Thừa An cảm thấy không khỏe.
Cô đi đến cổng trường thì thấy một chiếc Porsche màu đen đậu bên đường. Thời Anh đi tới mở cửa xe bước vào.
Thật hiếm khi thấy Thẩm Nguyệt Lâm trực tiếp lái xe. Những ngón tay mảnh khảnh của anh đặt trên vô lăng và xoay vô lăng một cách thuần thục.
"Ông nội vẫn ổn chứ?" Thời Anh vội vàng chạy tới mà không hỏi rõ chi tiết.
“Chắc không phải chuyện gì to tát đâu, chỉ là tuổi già thường mắc bệnh lặt vặt mà thôi.” Thẩm Nguyệt Lâm nhàn nhạt nói.
So với đứa cháu gái không cùng huyết thống, Thẩm Nguyệt Lâm có vẻ ít quan tâm đến cha ruột của mình hơn cả cô. Cũng không có gì đáng ngạc nhiên bởi ông lão rất thiên vị hai người kia. Thẩm Nguyệt Lâm cũng không tính toán mà vẫn rộng lượng quay về thăm ông ta.
Khi đến nhà họ Thẩm, hai người vào phòng thăm ông lão, quả thực không có gì nghiêm trọng, tuy ông nằm liệt giường nhưng tinh thần ông vẫn rất tốt. Nếu ông lão không bị bệnh, không biết đến khi nào bọn họ mới quay lại ngôi nhà này.
“Sao bây giờ con mới tới?”
“Không phải bọn trẻ còn bận làm việc sao? Ngay khi Nguyệt Lâm xuống máy bay sau chuyến công tác, thằng bé đã đến đón cả Anh Anh đến gặp anh, thằng bé còn lái xe gần bốn tiếng đồng hồ, thậm chí còn không có thời gian ăn tối." Chu Tống Ngọc ở một bên giải thích thay Thẩm Nguyệt Lâm, tâng bốc lòng hiếu thảo của anh đến tận trời xanh chỉ vì mục đích muốn ghi điểm nhiều hơn trong lòng ông già.
"Lâm nhi quả thực rất hiếu thảo. Thỉnh thoảng có thể quay lại gặp ta là ta đã vui rồi."
Chu Tống Ngọc cười không nói gì, nghĩ rằng nếu hắn đem một nửa tài sản của Thẩm gia đưa cho Thẩm Lâm quản lý, cô đương nhiên sẽ còn quan tâm đến người cha bệnh tật này của con trai nhiều hơn bất cứ ai khác.
Thời Anh từ nhỏ đã không ở nhà cũ lâu, quan hệ của cô với ông nội vẫn luôn khá bình thường, không gần gũi cũng không xa cách.
Tối nay cô phải qua đêm ở nhà họ Thẩm, sau khi chào hỏi lão nhân gia, cô trở về phòng vào phòng tắm tắm rửa. Buổi chiều cô có tiết thể dục, chạy 800 mét, trên người có mồ hôi cảm giác nhớp nháp khiến cô rất khó chịu.
Sau khi tắm rửa và thay đồ ngủ, cô nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô đang băn khoăn không biết ai buổi tối rồi còn đến gặp mình. Khi mở cửa, cô nhìn thấy chính là Thẩm Nguyệt Lâm, anh đang bưng một bát cháo hải sản trên tay.
Có lẽ cô không biết rằng, bản thân vừa tắm xong, cái cổ thon dài ướt đẫm dính vài sợi tóc, lộ ra ngoài áo ngủ là làn da hồng hào trông rất mê người.
Anh sửng sốt một chút, đưa cháo trong tay cho cô, quay mặt đi nói: “Con chưa ăn tối, nhà bếp đã nấu cháo, đang còn nóng, ăn đi cho ấm bụng.”
Cô đưa tay nhận lấy bát cháo nhẹ nhàng đáp lại: "Cám ơn cha." Kỳ thật cô và Bùi Dương Dương buổi chiều đã ăn rất nhiều đồ ăn vặt nên có chút không muốn ăn cơm tối. Không ngờ anh vậy mà lại mang đồ ăn đến cho cô. Dù sao Thẩm Lâm cũng không phải là người thường làm những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
"Cha không làm phiền con nữa. Ăn tối xong hãy đi ngủ sớm đi."
Thời Anh đóng cửa lại, trầm ngâm cầm bát cháo liếc nhìn bộ đồ ngủ rộng thùng thình, đột nhiên mở cổ áo ra, phát hiện bên trong không mặc gì! !
Thời Anh suýt nữa không cầm nổi bát cháo, làm sao cô có thể quên chuyện này? Quá vụng về rồi! Thật đáng trách mà!
Nằm im lặng trong phòng một lúc, Thời Anh dần dần bình tĩnh lại. Chẳng có gì to tát cả. Thẩm Nguyệt Lâm còn từng tắm cho cô nữa mà.
Căn bệnh của ông lão khiến một số đứa con của ông quay trở lại vào bữa trưa ngày hôm sau, Thẩm Thừa An phát hiện ra con trai của Thẩm Bô Lương, Thẩm Tử Thần, không có ở đó.
Ông lão vẻ mặt ủ rũ hỏi: "Tại sao Tử Thần lại có khối lượng công việc nặng nề như vậy? Cuối tuần anh ta cũng không có thời gian về gặp ông nội là tôi sao?"
Vợ của Thẩm Bô Lương, Tần Nhạc cũng không dám nói gì, nhưng Chu Tống Ngọc lại nói : “Nhìn xem, thằng bé lại gây ra chuyện nữa rồi. Em quên nói với anh, thằng bé Tử Thần đã đánh một người ở trường cách đây không lâu và bị đưa đến đồn cảnh sát vì yêu cầu của gia đình bị hại. Thằng bé bây giờ đang bị giam giữ trong mười lăm ngày và sẽ không được thả ra trong vài ngày tới.”
Nghe xong lời này, sắc mặt Thẩm Thừa An càng trở nên khó coi, ông cũng không có tâm trạng ăn trưa, gõ gõ bàn nói: "Ta hiểu rồi, các ngươi không ai có thể khiến ta yên tâm. Không có cách nào dạy dỗ con cái. Gia đình tốt không nên gây rắc rối ly hôn, đối phương căn bản không muốn giải quyết trong im lặng. Bọn họ từng cái một bộ dáng như thế nào?" Ông xuatay, yêu cầu giúp việc tới đẩy xe lăn, tức giận nói: “Quên đi, các ngươi ai cũng làm ta cảm thấy chán ghét.”
Mỗi người đều có bí mật riêng của mình. Sau khi ông lão rời khỏi bàn ăn, Thời Anh mới bình tĩnh gắp thức ăn vào bát, không ngờ trong khoảng thời gian này dường như đã xảy ra rất nhiều chuyện trong gia đình họ Thẩm, bao gồm cả việc ly hôn và rắc rối. Chậc chậc, khó trách Thẩm Thừa An đột nhiên lâm bệnh.
Sau bữa trưa, Thẩm Nguyệt Lâm đưa Thời Anh trở lại thành phố D. Thời Anh đang ngủ trên đường đi, bất chợt tiếng chuông điện thoại khiến cô tỉnh táo lại, cầm điện thoại lên nhìn thấy đó là tin nhắn WeChat do Lục Thần gửi.
"Dương Dương bảo anh lấy hai tấm vé. Anh nhờ người mua hai tấm, tấm còn lại cho em."
Thời Anh phấn khích đến mức nhanh chóng gửi một biểu tượng cảm xúc với nội dung "Cảm ơn ông chủ". Vé buổi hòa nhạc của Phùng Kỳ Thụy, rất khó để có được một tấm vé, nhưng anh ấy đã giành được nó và có được tận hai tấm vé trong một lần.
“Sao mà vui vẻ thế?” Nhìn cô vui vẻ cầm điện thoại di động, Thẩm Nguyệt Lâm liếc nhìn cô, lớn tiếng hỏi.
Thời Anh nhớ ra Thẩm Nguyện Lâm vẫn còn ở đó, lập tức đăng xuất WeChat, "Bùi Dương Dương cho con một vé xem buổi hòa nhạc của Phùng Kỳ Thụy."
Thẩm Nguyệt Lâm đã nghe nói về Phùng Kỳ Thụy này, anh là một ca sĩ nổi tiếng và đang còn rất trẻ. Anh không hiểu cô mong đợi và vui mừng điều gì từ chàng trai có khuôn mặt búng ra sữa này.
Buổi hòa nhạc rất ồn ào và náo nhiệt, anh chưa bao giờ thích cô đến những nơi đông người như vậy. Anh đang định nhờ Ngụy Bá tìm hai người đi theo cô, nhưng khi anh quay lại, nhìn thấy vẻ mặt cầu xin của cô, anh lại nuốt lời nói xuống.
Anh chỉ để lại một câu: "Con có thể chơi, đừng về quá muộn."
Thời Anh đột nhiên cười rạng rỡ và nói: “Cảm ơn bố.”
Quả thực Thời Anh rất may mắn, Phùng Kỳ Dương mấy năm nay rất ít khi biểu diễn trước công chúng, vậy mà lần này trạm dừng đầu tiên lại là thành phố D.
Bùi Dương Dương và Thời Anh đã chọn được một vị trí rất thuận lợi, chỉ thấy Bùi Dương Dương cầm gậy chụp ảnh trong miệng cảm thán: “Thật tuyệt vời, thật tuyệt vời, những bức ảnh gốc về Kỳ Thụy của mình thật rõ nét, mỗi bức đều có khuôn mặt xinh đẹp của anh ấy, lát nữa đăng lên weibo để bọn họ chết thèm.”
Thời Anh: “Để mình xem, để mình xem, đừng đăng hết lên weibo, cứ giữ lại một vài cái để thưởng thức một mình. Tất cả đều độc quyền. "
Buổi hòa nhạc đã hơn 10 giờ. Hai người họ hét lên theo nhịp điệu và chụp ảnh bằng máy ảnh của mình. Cuối cùng, họ mệt đến mức không thể đứng thẳng được.
Trong lúc chờ xe buýt tới, Bùi Dương Dương không khỏi nói đùa: “Mặt trời mọc ở phía tây rồi sao, bố cậu bình thường nghiêm khắc với cậu như vậy, sao hôm nay lại cho phép cậu đến nơi này với bộ dạng như vậy? Không phải hôm nay có rất nhiều người à?"
"Cái này là nhờ vào Kỳ Thụy. Nếu bỏ lỡ buổi hòa nhạc này mình sẽ hối hận suốt đời. Dù bố mình rất nghiêm khắc nhưng ông ấy vẫn đáp ứng những yêu cầu của mình về những điều mình thích."
Nói về Thẩm Đường Lâm, Bùi Dương Dương dường như nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt trở nên nghiêm túc nói với cô: “Mình quên nói với cậu rằng mấy ngày trước, khi mình và Hạ Lương đang mua sắm ở trung tâm thương mại, chúng tôi hình như đã nhìn thấy bố cậu.
Cô ấy dừng lại rồi nói tiếp: “Bên cạnh bố cậu lúc đó có một người phụ nữ.”
Thời Anh mím môi, không nói gì, cô thật sự không thể nói rõ cảm xúc của mình lúc này. Cô có linh cảm ngày hôm đó Chu Tống Ngọc đưa người phụ nữ tên Tống Yến đi ăn tối, chắc chắn muốn Thẩm Nguyệt Lâm sẽ sớm kết hôn ổn định cuộc sống. Về phần đó là ý định ban đầu của anh hay do anh bị Chu Tống Ngọc ép không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thỏa hiệp, thì không ai biết được.
Không phải cô chưa từng nghĩ đến chuyện này, nhưng khi nó thực sự đến, cô dường như vẫn không thể chấp nhận được ngay lập tức.
Bùi Dương Dương nhìn biểu tình của cô không tốt, có chút lo lắng nói: "Ồ, mình vốn là không định nói cho cậu, dù hôm nay cũng là một ngày vui vể như vậy." Cô chỉ là cảm thấy có chút không ổn khi giấu Thời Anh chuyện này. Dù sao thì bố của Thời Anh cũng đang còn độc thân, có một số chuyện thà biết sớm còn hơn biết muộn.
Thời Anh giả vờ không quan tâm: “Không sao đâu.”
“Mình chụp ảnh rồi, cậu có muốn xem người phụ nữ này là ai không?” Vừa nói, Bùi Dương Dương đã bấm vào album ảnh trên điện thoại của cô và đưa cho Thời Anh.
Điều mà Thời Anh không ngờ tới là người phụ nữ trong ảnh không phải là Tống Yến người được Chu Tống Ngọc chọn lựa mà là một người khác, cô ấy có vẻ quen rất quen thuộc. Nếu cô nhớ không lầm hình như cô ta là một ngôi sao nhỏ nổi tiếng gần đây, cô ấy đã từng quay quảng cáo cho một trong những sản phẩm của Thịnh Hoành.
Sở dĩ cô có ấn tượng là vì cô có mặt ở đó vào ngày quay quảng cáo, không chỉ có cô mà Thẩm Nguyệt Lâm cũng có mặt. Hôm đó là ngày Trung thu, Thời Anh được đưa đến chỗ Thẩm Nguyệt Lâm sau khi tan học. Cô ở đó đợi anh sau giờ làm việc rồi cùng nhau trở về nhà cũ nhà họ Thẩm.
Nếu như vậy, Thẩm Nguyệt Lâm và ngôi sao nhỏ này đã có quan hệ với nhau từ lâu rồi?
Nhìn bức ảnh thiếu nữ thân mật ôm Thẩm Nguyệt Lâm đi dạo trong trung tâm thương mại, Thời Anh rơi vào im lặng.
Bùi Dương Dương biết cô đang cảm thấy khó chịu, chỉ có thể an ủi: "Đàn ông luôn là như thế này, nhưng cậu yên tâm, mình sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc cho cậu. Đến lúc đó, mình nhất định sẽ giúp cậu tranh đoạt tài sản. Nếu không tranh được thì cậu lấy cậu của mình đi. Về phần cậu mình, cậu ấy là con trai duy nhất của ông ngoại, cưới cậu ấy nhất định sẽ có rất nhiều tiền. Đến lúc đó, hai chúng ta sẽ là một gia đình."
Mẹ của Bùi Dương Dương là con gái của ông chủ Vật liệu xây dựng Tân Bang ở thành phố D, bố cô là giáo sư lớn học, còn chú của cô, bố của Lục Thần là giám đốc một bệnh viện thành phố. Người ta nói rằng họ sinh ra đã ngậm thìa bạc trong miệng. Đó không phải là nói quá.
Thời Anh bị cô chọc cười, cuối cùng cũng nở nụ cười: “Không sợ mình cùng cậu tranh đoạt tài sản của gia tộc sao?”
Bùi Dương Dương ôm lấy cô: “Hai ta còn phân chia tài sản cái gì chứ? Tài sản của cậu là của mình, và những gì của mình thì vẫn là của mình."
“Khôn như cậu nhà mình có nhiều lắm.”
"..."
0 bình luận