ăn Thịt Con Gái
Mã Tạp Ba Tạp
Chương 6
Mấy ngày nay Thời Anh vì chuyện thân thế mà nhức đầu không thôi, bất quá bên kia Bùi Dương Dương lại ngược lại, cô cao hứng bừng bừng mời Thời Anh cùng cô đi mật thất chơi.
Thời Anh từ trước đến nay vốn là một người nhút nhát, bình thường liền phim kinh dị cũng không dám nhìn, hồi nhỏ xem Thiếu Nữ U Hồn cũng đều có thể đem cô dọa sợ đến trốn trong chăn cả đêm không dám ngủ.
Bùi Dương Dương không chịu quấy rầy đòi hỏi, nói rằng thứ mình mua chỉ hơi đáng sợ, còn nói đã tìm được xe tăng cùng nhau chơi đùa, tuyệt đối sẽ không dọa người, cuối cùng Thời Anh đã bị thuyết phục cùng cô tham gia trò chơi.
Khi Thời Anh đến, cô nhận ra nguyên lai xe tăng mà cô nói đến chính là Hạ Lương. Gia đình của Bùi Dương Dương là những người cởi mở, cô đã yêu Hạ Lương từ khi còn học trung học, hai người đã qua lại với nhau được một thời gian. Cô nhớ không lầm cách đây không lâu, Bùi Dương Dương còn dùng rượu để giải tỏa nỗi buồn, tuyên bố đàn ông trên đời không một ai tốt, vậy mà lúc này lại như nhựa cây dính nhau không rời.
Nhân lúc nhân viên giải thích những hạng mục thời gian cần chú ý trong mật thất, Bùi Dương Dương kéo Thời Anh lại, nhỏ giọng nói: “Như thế nào, không tệ chứ.”
Cô ấy vẫn chưa từ bỏ việc gán ghép cô với anh họ Lục Thần của mình. Khi họ gặp nhau lần đầu, Bùi Dương Dương đã giới thiệu hai người với nhau.
Thành thật mà nói, Lục Thần thực sự rất đẹp trai, ngũ quan đoan chính, khí chất hiền lành. Anh ấy mặc một chiếc áo khoác denim màu xanh cùng một bộ quần áo màu lam nhạt bên trong, cả người nhìn nhẹ nhàng thoải mái, tùy tính giản dị, thân hình cao ráo, quả thực là một soái ca khó gặp.
"Cậu có chắc họ là “xe tăng” không?" Thời Anh thay đổi chủ đề. "Xe tăng” mà cô tưởng tượng phải là một người đàn ông mập mạp với kích thước to lớn chứ không phải là hai người họ, mấu chốt là Hạ Lương cùng cùng Lục Thần thân hình cao gầy, khiến cô thực sự có chút không quen. Cô sợ một hồi gặp phải chuyện dọa người, cô liền không có chỗ để khóc.
Bùi Dương Dương ôm cổ Hạ Lương nói: "Cậu yên tâm, anh ấy sẽ dẫn đầu!"
Thời Anh không nói nên lời trước hành vi rải thức ăn cho chó vô đạo đức của cô.
Chủ đề họ chọn có tên là "Hành trình thổ cẩm trong đêm tối", lớn khái kể về câu chuyện một cẩm y vệ đang điều tra một vụ án giết người của một quan chức. Khi cô bị bịt mắt và đưa vào hội trường, Thời Anh cảm thấy có chút hối hận. Cô sợ bóng tối từ khi còn nhỏ, hầu hết các căn phòng mật thất đều tối tăm, cô thực sự là hồ đồ rồi mới đồng ý với Bùi Dương Dương tới chơi mật thất.
"Ầm ầm!" Còn chưa kịp tháo khăn bịt mắt ra, một tiếng sấm vang lên suýt nữa khiến Thời Anh đứng tim. Cô ôm chặt lấy cánh tay của Bùi Dương Dương, run rẩy: "A A A... không phải cậu nói nó chỉ hơi sợ thôi sao? "
Hiệu ứng âm thanh của căn phòng mật thất này quá chân thực! Đối với Thời Anh, loại trải nghiệm nhập vai này còn đáng sợ hơn cả một bộ phim kinh dị.
BùiDươngDương giúp cô cởi khăn bịt mắt, hưng phấn nói: "Sợ cái gì? Loại hiệu ứng âm thanh vòm 3D này chưa đủ kích thích với mình!"
Cách đó không xa Một NPC mặc trang phục cung đình cổ xưa với khuôn mặt nhợt nhạt từ từ "lơ lửng" tới.
Vài người sợ hãi hét lên, Hạ Lương người được biết đến với cái tên “xe tăng” hận không thể nhảy vào vòng tay của Bùi Dương Dương, trong khi Thời Anh bịt tai nhắm mắt, không ngừng mặc niệm: "Thịnh vượng, Dân chủ, Văn minh, Hòa hợp..."
Chỉ có Lục Thần có vẻ là bình tĩnh, anh tuân theo các thiết lập của “xe tăng”, chủ động giao lưu với NPC.
Khi quay lại, anh lấy một tấm bản đồ, là sơ đồ cấu trúc của toàn bộ căn phòng bí mật, nhắc nhở: “Đây là cửa ra vào, chúng ta phải tìm được tấm bảng gỗ mới có thể mở được cánh cửa chính ra.”
Toàn bộ mật thất chia làm sảnh chính, thư phòng, phòng bảo tàng, phòng luyện dược và phòng tối, năm cái bộ phận, bước vào cổng lớn mới tính trò chơi bắt đầu. May mắn thay, tấm bảng gỗ cũng không khó tìm. Mặc dù Thời Anh nhút nhát nhưng cô lại khá giỏi trong loại trò chơi giải đố này.
Những viên đá sáng bóng trên tường nhìn có vẻ lộn xộn nhưng lại có thể di chuyển được. Cô và Lục Thần liếc nhìn nhau, sau đó cố gắng di chuyển những viên đá để điều chỉnh chúng về vị trí của chòm sao Bắc Đẩu.
Quả nhiên, sau một thời gian, phía dưới góc tường liền mở ra một cái hốc tối, tấm biển gỗ được đặt bên trong.
Bùi Dương Dương kinh ngạc thốt lên: "Quá trâu bò đi, làm sao cậu biết xếp thành thế này?"
Thời Anh giải thích: "Cậu nhìn dòng chữ trên tường xem, 'toàn cơ ngọc hành, lấy cùng bảy chính', cái gọi là toàn cơ ngọc hành, chính là ám chỉ bảy ngôi sao Bắc Đẩu, căn cứ vào bối cảnh mưa lớn sấm sét, mình biết thời tiết rất có thể là mùa hè, cho nên phương hướng của cán chùm sao Bắc Đẩu chính là hướng nam."
Bùi Dương Dương nắm lấy cánh tay Thời Anh, tự hào nói: “Thật may mắn khi mình gọi cậu tới, nếu không, với đầu óc heo của Hạ Lương, liền cánh cửa này cũng không chắc chắn có thể mở ra, vẫn là nữ sinh chúng ta lợi hại, mấy nam sinh các anh, có thời gian rảnh vẫn là nên đọc nhiều sách a."
“Em nói ai đầu óc heo? Không có nam sinh bọn anh đi ở phía trước làm xe tăng, em dám tới chơi trò này sao?”
"Hứ ~ không biết vừa rồi ai bị dọa sợ đến nhảy cả lên người của em."
"..."
Trong lúc Bùi Dương Dương cùng Hạ Lương hoan hỉ oan gia cãi nhau, Thời Anh và Lục Thần rốt cuộc cũng đã tìm được cơ quan, đem tấm bảng gỗ bỏ vào mở cánh cửa ra.
"Kẹt kẹt ~" Âm thanh mô phỏng chân thật kéo ra thật dài, vang lên trong không gian yên tĩnh tối tăm càng lộ ra vẻ âm trầm đáng sợ.
Thời Anh nắm chặt chiếc đèn lồng nhỏ do nhân viên đưa trước đó, nhìn vào căn phòng mật thất đen ngòm bên trong, nuốt nước bọt nói: "Chúng ta muốn đi đâu?"
Bùi Dương Dương kéo cô đi vào trong, nói: “Trước tiên cứ đi vào chính sảnh cái đã, xem xem có thông tin hay manh mối nào không?”
Ngay khi họ bước vào, cánh cửa phía sau liền đóng sầm lại, làm cho mấy người bị dọa giật mình.
Bùi Dương Dương hất tay Hạ Lương ra khỏi eo cô, giả vờ chán ghét nói: "Anh là đàn ông trưởng thành, có thể đừng sợ hãi như vậy được không?So với em còn nhát gan hơn."
"Ở đây chỉ có em lòng can đảm hơi lớn một chút, em không để anh ôm em, chả lẽ muốn anh ôm anh họ của em sao, ngại muốn chết." Hạ Lương tự tin nói.
Bùi Dương Dương: "..."
Thời Anh cùng Lục Thần lắc đầu cười khẽ, nghe hai người đấu võ mồm, bầu không khí dường như cũng bớt đáng sợ hơn.
Họ bước vào sảnh chính và cẩn thận quan sát xung quanh, may mắn thay, ngoại trừ hai bức tranh cùng bàn tủ đặt ở bên ngoài, cũng không có NPC nào đi ra dọa nạt mọi người.
Theo lời nhắc trong bức thư trên bàn ở sảnh chính, nếu muốn ra ngoài phải theo thứ tụ tìm được chìa khóa đi đến thư phòng bên trái, cầm lấy sổ sách, sau đó đi đến phòng bảo tàng cùng luyện dược, truy tìm bản đồ kho báu cùng công thức pha chế thuốc, cuối cùng đi vào phòng tối để tìm chứng cứ sát nhân giết hại quan viên lưu lại.
Nhiệm vụ đi đến thư phòng coi như là đơn giản, dù sao bốn người cũng ở một chỗ, động não một chít rất nhanh chìa khóa đã được tìm thấy, mấu chốt là hai nhiệm vụ của phòng bảo tàng và phòng luyện dược đều là cùng thuộc một tuyến nhiệm vụ, hơn nữa còn phải đồng thời đặt đạo cụ xuống mới có thể mở ra cơ quan mật thất, điều này có nghĩa là bốn người bọn họ phải chia ra hành động.
Bùi Dương Dương và Hạ Lương xung phong nhận nhiệm vụ đi đến phòng bảo tàng, căn phòng này nghe có vẻ không quá đáng sợ, chỉ còn lại Thời Anh cùng Lục Thần tự nhiên phân vào một nhóm, dù rất sợ hãi nhưng cô cũng chỉ có thể xách đèn đi tới cửa phòng luyện dược.
"Đừng lo lắng, có anh ở đây, em sợ thì có thể trốn sau lưng anh." Giọng nói của anh trầm thấp nhu hòa, không hiểu vì sao lại mang đến cho người ta một loại cảm giác an toàn.
"Ân." Thời Anh nhẹ nhàng đáp lại. Thực ra, sau một thời gian ngắn làm quen, cô nhận thấy Lục Thần là một người khá tốt. Thông thường trong loại trò chơi kinh dị trí tuệ này, các chàng trai sẽ tranh tài làm người bảo vệ các cô gái, thể hiện tài năng của mình theo nhiều cách khác nhau.
Nhưng mà Lục Thần người này lại không quá khoa trương, tính cách vô cùng ôn nhuận ân cần.
Thời Anh, Bùi Dương Dương chính là lực lượng chính trong việc giải câu đố và tìm ra manh mối, anh chỉ đứng ở một bên nhắc nhở vài lần, cho hai cô gái thể nghiệm đầy đủ cảm giác. Tỷ như ngay từ đầu, anh kỳ thực chỉ nhìn thoáng qua đã biết cách giả cơ quan bảng gỗ, bất quá anh vẫn là đem cơ hội thể hiện lưu lại cho Thời Anh.
Lục Thần mở cửa, Thời Anh đi theo sát anh.
Lục Thần đặt đạo cụ châm lửa tiến tới cây nến, sau khi thắp sáng, trong ánh sáng lờ mờ, anh mới miễn cưỡng nhìn thấy bố cục căn phòng.
Phòng luyện dược này so với thư phòng chính sảnh nhìn càng quỷ dị hơn, bên trong chất đống các loại dược thảo cùng dược đỉnh nằm rải rác khắp sàn nhà, trên kệ tủ có đủ loại bình bình lọ lọ ngã trái ngã phải, còn có ba cái vạc lớn cao gần ba thước rưỡi đặt ở góc tường, mùi thuốc nồng đậm gay mũi, trong không khí còn xen lẫn mùi hôi thối.
"Khụ khụ..." Thời Anh nhíu mày ho nhẹ mấy lần, mùi vị kia thật là kinh tởm.
"Em không sao chứ?" Lục Thần đưa khăn giấy cho cô, dùng để ngăn mùi.
Thời Anh nhận lấy, lễ phép cảm ơn, nói: “Chúng ta cùng nhau tìm kiếm manh mối thôi.” Cô hiện tại chỉ muốn nhanh chóng kết thúc trò chơi này.
Hai người cũng không nhiều lời, bắt đầu đứng lên tìm kiếm, điểm khác biệt chính là, sảnh chính cùng thư phòng cơ quan đều có manh mối chỉ ra, mà phòng luyện dược, Thời Anh cùng Lục Thần đã tìm kiếm nửa ngày, nhưng ngay cả một điểm manh mối cũng không có.
Thời Anh đi tới ba cái thùng lớn trong góc, lần lượt mở nắp ra.
"A!" Đột nhiên, Thời Anh mặt mũi tràn đầy hoảng sợ hét lên, cô vô thức lui về phía sau tìm chỗ dựa vào, xoay người định chạy thì đầu đụng phải một cái lồng ngực.
Thời Anh bị dọa quả thực không hề nhẹ, không quan tâm đến bất cứ điều gì, cả người nhào vào trong ngực anh run lẩy bẩy.
"Đừng sợ, có anh ở đây." Lục Thần đem cô ôm vào lòng, đưa tay vỗ nhẹ lưng cô, ôn nhu trấn an nói.
Hóa ra trong bể thứ hai có một nhân trư (*), chỉ thấy người kia lộ ra một cái đầu, tóc tai bù xù, khuôn mặt trương lên khô đét, tròng mắt gần như lồi ra, cũng không biết đó là đạo cụ hay NPC, nhưng thực sự làm người ta vô cùng sợ hãi.
(*) 人彘 Nhân trư là một loại tra tấn bằng cách cắt, xẻo tứ chi, hoặc biến dạng cơ thể người. Các hình phạt này thường được áp dụng cho những tội phạm nặng nề như phản quốc, giết cha mẹ hay có ý đồ tạo phản. Hình ảnh đáng sợ lắm, mọi người không nên xem.
Thời Anh đợi một lúc mới nhớ ra mình đang ôm một chàng trai mới quen không lâu, cô xấu hổ buông tay ra, má bắt đầu hơi nóng.
"Cửa này xem ra là phải cùng NPC đối thoại mới có thể thu được manh mối, để anh làm a." Lục Thần tự nhiên nói về những điều liên quan đến trò chơi, khéo léo giải quyết sự khó xử.
Thời Anh tựa hồ có thể cảm nhận được tiếng tim mình đập, cô không khỏi nghĩ đến hiệu ứng cầu treo (*), chẳng trách đám tình nhân đều thích đi đến nhà ma hay xem phim kinh dị, những thứ này bởi vì gặp phải nguy hiểm mà sinh ra phản ứng sinh lý tim đập rộn lên, rất dễ dàng trở thành chất xúc tác tình cảm.
(*) Hiệu ứng cầu treo (Suspension Bridge Effect) là một khái niệm trong tâm lý học, xuất phát từ một thí nghiệm nổi tiếng được thực hiện bởi các nhà tâm lý học Donald Dutton và Arthur Aron vào năm 1974. Hiệu ứng này mô tả cách mà con người có thể hiểu nhầm những cảm xúc sinh lý như sợ hãi hoặc lo lắng thành cảm xúc lãng mạn hoặc tình yêu khi ở trong những tình huống căng thẳng.
Phần lớn các nhiệm vụ tiếp theo đều do Lục Thần thực hiện, sau khi bị hù dọa một lần, Thời Anh không dám lục lọi những thứ bình bình lọ lọ cùng đạo cụ kia nữa.
Chuyến đi đến căn phòng mật thất lần này ước chừng bỏ ra hai giờ, lúc họ đi ra ngoài thì trời đã tối, Thời Anh nghĩ đến các quy định kiểm soát ra vào do Thẩm Nguyệt Lâm đặt ra cho mình, cô liền gấp rút chuẩn bị về nhà mà không đi ăn cơm với Bùi Dương Dương.
"Cậu định trở về thế nào a? Không bằng để anh họ mình lái xe chở cậu về?" Sau khi rời khỏi mật thất, Bùi Dương Dương nắm lấy cánh tay Hạ Lương, nháy mắt với Lục Thần.
"Mình sẽ bắt taxi, các cậu đi ăn cơm đi, không cần đưa mình về."
“Đi taxi rất không an toàn a, nhà anh họ mình cũng ở cùng đường với nhà cậu, cậu cũng đừng từ chối, có chuyện gì to tác đâu, giữa chúng ta còn khách khí làm gì." Bùi Dương Dương kéo Thời Anh đi về phía gara dưới tầng ngầm.
Không còn cách nào, Lục Thần đã đi lấy xe, Thời Anh không thể tiếp tục từ chối, nguyên nhân chủ yếu là cô vừa mới quen người ta rất ngại làm phiền, tài xe trong nhà mấy ngày nay cũng xin nghỉ phép nghỉ ngơi, bằng không cô đã gọi cho tài xế tới đón mình về.
Trong hầm để xe, Bùi Dương Dương nhét Thời Anh vào ghế phụ, mỉm cười nhìn hai người trong xe: "Anh, lái xe cẩn thận."
"Gia Định, đường phía bắc Cẩm Nguyên, phải không?" Lục Thần xác nhận lại địa chỉ với Thời Anh.
"Ân." Thời Anh thắt dây an toàn, hôm nay là lần thứ hai cô ở một mình với Lục Thần, bầu không khí trong xe có chút vi diệu.
Thời Anh hiếm khi có nhiều cơ hội tiếp xúc với người cùng tuổi trong nhiều năm như vậy, với vẻ ngoài của cô, theo lý thuyết sẽ không thiếu những người tới theo đuổi, bất quá, khi cô còn học sơ trung, có một lần nam sinh viết thư tình cho cô bị Thẩm Nguyệt Lâm phát hiện, về sau, nhà trường liền cấp tốc phát động một cuộc họp giáo dục nhằm vào tình yêu sớm, trường học của cô là một trong những ngôi trường nghiêm ngặt nhất trong việc quản lý tình yêu học đường, ở trong trường, hai người học sinh khác giới thậm chí còn không được đi theo cặp.
Từ đó trở đi, không còn người khác giới nào quấn lấy cô nữa, chàng trai viết thư tình cũng sớm chuyển sang trường khác.
Thẩm Nguyệt Lâm bảo hộ cô quá mức, dẫn đến bây giờ Thời Anh không biết làm thế nào để hòa hợp với người khác giới.
Nhưng may mắn thay, Lục Thần tâm tư cẩn thận, dọc đường đi cũng không có bất kỳ biểu hiện tẻ nhạt nào. Trong lúc nói chuyện với nhau, Thời Anh mới biết được anh là một bác sỹ chuyên khoa thần kin, hiện đang học tiến sĩ.
Thời Anh không khỏi cảm thán: “Thật ra có đôi khi em rất khâm phục các bác sĩ, em nhớ có lần trên máy bay, em nghe thấy tiếp viên hàng không kêu cứu tìm một hành khách là bác sĩ, ngay lúc đó bên cạnh em có một lớn thúc đứng dậy, trong nháy mắt em như thấy cơ thể chú ấy lóe sáng, giống như một anh hùng."
Lục Thần: "Khi có những cuộc phẫu thuật không ngừng nghỉ, liền sẽ trở thành một con gấu trúc."
"Nếu không phải là em nhát gan, không chịu đựng được những cảnh máu me xương thịt kia, em liền cũng đi học bác sĩ hay y tá các loại." Thời Anh luôn cảm thấy, trị bệnh cứu người, là một chuyện vô cùng vĩ lớn.
“Thật ra lúc đầu nhìn thấy máu là anh đã ngất xỉu. Lần đầu tiên vào lớp giải phẫu, anh trực tiếp ngã xuống lớp, khiến thầy giáo sợ hãi.”
Thời Anh hoàn toàn không nghĩ tới một bác sĩ như anh lại có thể ngất xỉu vì máu: " Vậy anh... đã vượt qua nó như thế nào?"
“Sau khi dùng mao huyết vượng được ba tháng, anh buộc mình phải xem những bộ phim kinh dị đẫm máu, sau đó anh mới ngừng ngất xỉu, nhưng di chứng là anh cảm thấy buồn nôn mỗi khi nhìn thấy mao tuyết vượng.”
Một đường ngồi trên xe trò chuyện, Thời Anh phát hiện ở chung với Lục Thần thực ra khá thoải mái, mặc dù mới quen nhau không lâu, nhưng anh không hề câu thúc ngượng ngùng như những người khác giới khác, cũng không cố ý giả vờ là một nam thần lạnh lùng, cũng không hề giống bộ dạng đàn ông nhìn thấy nữ sinh liền cật lực tìm chủ đề nói chuyện phiếm.
Mọi thứ anh nói đều rất tự nhiên, giống như anh và cô đã là bạn lâu năm, thỉnh thoảng những câu nói đùa liền có thể đem bầu không khí rang nóng.
Tóm lại chỉ có một từ miêu tả về anh: Hòa nhã.
Bất tri bất giác bọn họ đã đến Cẩm Nguyên, Thời Anh lịch sự cảm ơn anh, tháo dây an toàn chuẩn bị xuống xe.
Nhưng ngay lúc tay cô chạm vào tay nắm cửa, Lục Thần bên cạnh hỏi. “Nếu có thể, em có thể cho anh WeChat được không?”
Thời Anh ngẩn người, cười nói: “Đương nhiên có thể." Đây là lần đầu tiên có con trai xin WeChat của cô, nội tâm không thể không nói có chút rộn ràng.
Mặc dù Bùi Dương Dương không đáng tin cậy trong những chuyện khác, nhưng thành thật mà nói, Thời Anh cảm thấy người anh họ này của cô coi như không tệ.
"Dì Ngô, con về rồi, tối nay ăn cái gì nha?" Vừa thay giày xong, cô liền ngửi thấy mùi cơm chín, không nhịn được chạy vào phòng bếp nhìn xem.
Dì Ngô bưng đĩa sườn chua ngọt lên bàn, vẻ mặt trêu chọc nói: "Sao con không mời cậu bé đưa con về ăn tối với con?"
Mặt Thời Anh đỏ bừng: "Dì đều thấy được sao." Cô lại vội vàng nhắc nhở: “Con và anh ấy không có gì, anh ấy là anh họ của Bùi Dương Dương, anh ấy gặp con trên đường nên tiện thể trở con về, dì tuyệt đối đừng nói với cha con, nếu không ông ấy sẽ lại tìm con phiền toái."
Dì Ngô một bên vẻ mặt dì hiểu, một bên vui tươi hỏi: “Đừng nghĩ bố con là người quá cổ hủ, con cũng đã trưởng thành rồi, cũng cần phải kết bạn, cha con làm sao lại gây phiền toái cho con."
"Nhân tiện, mau nói cho dì Ngô biết, cậu bé đó họ tên là gì, gia thế và tính cách thế nào? Mặc dù dì thấy ngoại hình khá đẹp trai, bất quá vẫn cần môn đăng hộ đối với Anh Anh nhà chúng ta. "
Thời Anh bất lực nói: "Ai nha, dì Ngô, dì đang nói cái gì vậy chứ? Chúng con mới quen nhau thôi."
PS Sao mà dài vậy trời ơi, chap này nói về mật thất mà mình còn chưa bao giờ được thử nên khi dịch nhiều từ muốn nổ não luôn. Mong chị nhà và anh ấy không bị cha cô phát hiện. Nếu không thì…
0 bình luận