ăn Thịt Con Gái

Mã Tạp Ba Tạp

Chương 4

Sự thật đã chứng minh rằng nhân vật quan trọng này thực sự khiến Thời Anh ngạc nhiên. Cuối cùng cô cũng hiểu bà đang nghĩ gì. Bà nóng lòng muốn Thẩm Nguyệt Lâm kết hôn. Bà ấy đưa người đến mà không hề thông báo. Người đến là một phụ nữ trẻ và xinh đẹp, cô nghe nói cô ấy là bạn của gia đình nhà họ Thẩm. Cô ấy từng sống cạnh nhà họ Thẩm, nhưng sau đó cô ấy phải ra nước ngoài và vừa quay trở về Trung Quốc vào năm nay. Thời Anh dù sao cũng không biết cô ấy, cũng chưa từng gặp qua cô ấy. Cô lén nhìn người phụ nữ này, không thể không nói rằng cô ấy thực sự rất xinh đẹp, dáng người mảnh khảnh, cách cư xử đứng đắn, không phải dạng vừa đâu. Nhắc đến khí chất, thoạt nhìn cô ấy có vẻ như một tiểu thư quý phái. Gương mặt đầy đặn và tròn trịa. Thời Anh đã từng thấy vẻ ngoài này trên một đoạn video ngắn. Đúng vậy, vẻ ngoài của một người phụ nữ vượng phu. Thời Anh ăn xong không thấy thoải mái chút nào, cô không thể nói là mình cảm thấy khó chịu mà chỉ là cảm thấy kỳ quái mà thôi. Nếu biết hôm nay sẽ như vậy, cô đã đồng ý đi mua sắm với Bùi Dương Dương chứ không phải ngồi ở đây như một bóng đèn 800 watt. Thẩm Nguyệt Lâm rõ ràng không biết Chu Tống Ngọc lại mang người đến đây, anh có chút choáng váng khi nhìn thấy có thêm một người phụ nữ ở nhà khi quay về. Tuy nhiên, anh cũng rất nhanh lấy lại cảm xúc và chào hỏi nói chuyện một cách lịch sự. Sau bữa trưa, anh lái xe trở lại công ty và chở cô gái trẻ xuất thân từ một gia đình quý tộc này về nhà. Chu Tống Ngọc đứng ở cửa nhìn xe rời đi, rất hài lòng cười đến không khép được miệng, bà quay đầu lại: "Anh Anh, cháu thấy cô gái này thế nào?" "Rất tốt, cô ấy rất hợp với bố cháu." Thời Anh nhếch môi thuận theo biểu cảm của bà Chu Tống Ngọc nghe được điều này càng vui mừng hơn. Đây là lần đầu tiên bà cảm thấy đứa trẻ này nói chuyện dễ nghe đến như vậy. Chu Tống Ngọc đêm đó không quay lại thành phố S, nói rằng bà sẽ rời đi sau vài ngày nữa. Sau khi Thời Anh tắm xong, cô không ngủ được, nằm trên giường chơi điện thoại di động. Sau vài vòng xếp hạng, thứ hạng của cô lại tụt xuống thay vì tăng lên. Nhìn kết quả như vậy, cô tức giận đến mức đập điện thoại xuống chăn, sau khi bình tĩnh lại, cô thấy thời gian đã quá 11 giờ, nghĩ rằng Thẩm Nguyệt Lâm sẽ sớm về, cô vội vàng xuống giường kiểm tra. Quả nhiên, một lúc sau, tiếng động cơ ô tô vang lên từ cửa sổ. Mấy ngày nay anh ấy thường làm việc đến giò này mới quay về. Thời Anh buông điện thoại xuống, nằm trên giường đắp chăn, giả vờ ngủ. Thẩm Nguyệt Lâm lên lầu, đi ngang qua phòng Thời Anh, dừng lại một chút, nhưng vẫn không mở cửa mà chỉ lắng nghe tiếng động xem cô đã ngủ chưa. Mãi đến 12 giờ đêm, đèn trong phòng làm việc vẫn sáng, Chu Tống Ngọc mở cửa bước vào, Thẩm Nguyệt Lâm đang họp video, rũ mắt xuống, lông mày nhíu lại thành hình chữ xuyên, đang nghe ngóng cấp dưới trên màn hình báo cáo công việc, với vẻ mặt mệt mỏi không thể che giấu. Nhìn thấy Chu Tòng Ngọc mang theo thứ gì đi vào, anh càng cau mày, may mắn là cuộc họp đã kết thúc được vài phút, anh đóng máy tính lại, giọng nói trầm thấp lộ ra vẻ mệt mỏi: “Mẹ, muộn như vậy sao còn chưa đi ngủ?" Chu Tống Ngọc vẻ mặt quan tâm mang ly sữa nóng đến cho anh, “Nếu mẹ không đến, không biết con sẽ làm việc đến bao giờ rồi mới chịu nghỉ ngơi đây?” "Con còn có một số văn kiện cần phê duyệt, nên chưa thể nghỉ ngơi được." Thẩm Nguyệt Lâm không động đến ly sữa, biết mẹ mình đến vào lúc này nhất định có chuyện muốn nói. Anh vẫn cúi đầu làm việc chờ mẹ lên tiếng. "Con buổi trưa hôm nay vội vàng rời đi, mẹ cũng không kịp hỏi một chút, Tống Yến này con cảm thấy thế nào?" Chu Tống Ngọc nghĩ rằng anh cũng khá hài lòng với cô gái này nên chủ động mở lời dò hỏi. Thẩm Nguyệt Lâm ngẩng đầu, trên mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn: “Mẹ ngủ muộn thế này chỉ để hỏi chuyện này thôi?” “Sao con lại nói như vậy? Mẹ là mẹ của con nên mẹ mới lo lắng cho cuộc sống của con.” Nhắc đến chuyện xảy ra lúc trưa, Thẩm Nguyệt Lâm nói: “Từ giờ trở đi, đừng mang người ngoài vào nhà khi chưa có sự cho phép của con nữa, Anh Anh vẫn đang ở nhà. " Chu Tống Ngọc sửng sốt, không ngờ anh lại bất mãn với chuyện này. Làm bà mất công vui vẻ cả buổi chiều cho rằng anh rất hài lòng với Tống Yến. Bà cao giọng nói: “Tại sao Tống Yến lại là người ngoài? Con khi còn nhỏ thường cùng cô ấy chơi đùa, hai đứa là bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ. Đừng lúc nào cũng lợi dụng Thời Anh để thoái thác chuyện này. Thẩm gia và con không có quan hệ huyết thống với nó, nó mới là người ngoài thật sự!” Vừadứt lời, ánh mắt Thẩm Nguyệt Lâm lạnh lùng, hồi lâu sau mới nói: “Con không muốn nghe lại điều này." Thật hiếm khi anh ấy bộc lộ cảm xúc như thế này. Chu Tống Ngọc biết những gì bà vừa nói thực sự có chút gay gắt, đang trong lúc tức giận nên nói không chút do dự. Bà biết Thẩm Nguyệt Lâm luôn thích ăn nhẹ không ăn cứng, Chu Tống Ngọc đành phải nhẹ giọng nói: “Mẹ biết con rất trung thành, coi đứa nhỏ được anh trai giao phó như con gái ruột của mình, chỉ vì con sợ con bé sẽ bị người khác coi thường. Con giấu kín với mọi người, nói dối con bé là con ruột của mình, rồi nói sẽ giúp anh trai nuôi nó. Cho dù lúc đầu mẹ không đồng ý nhưng cuối cùng mẹ cũng đã đồng ý cho con nuôi con bé nhiều năm như vậy mà. Bây giờ con đã 37 tuổi, con phải suy nghĩ cho hạnh phúc của riêng mình Con có muốn Thịnh Hoành mà con đã dốc lòng xây dựng không có ai kế vị không? " Thẩm Nguyệt Lâm không biết bà ấy đang nghĩ gì sao? Bà ấy không hề coi trọng Thịnh Hoành chút nào, tất cả những gì bà ấy muốn chỉ là tài sản thừa kế hàng tỷ tỷ sau lưng anh. Anh không muốn lãng phí thêm thời gian vào chuyện này nữa, thở dài nói: “Com có quan điểm riêng về chuyện của mình. Con sẽ xem xét nó sau khi hoàn thành việc mua lại Bạch Quân trong giai đoạn này. Chỉ là để tốt cho trải nghiệm cuộc sống của Anh Anh, sau này xin đừng nhắc đến chuyện này trước mặt bất kỳ ai. " Chu Tống Ngọc biết tính tình Thẩm Nguyệt Lâm, từ nhỏ đến giờ, chỉ cần anh không muốn làm việc gì, có mắng mỏ anh, anh cũng sẽ không đồng ý. Nếu lần này anh đã mủi lòng, tức là vẫn còn hy vọng. Chu Tống Ngọc hài lòng rời khỏi phòng của anh
0 bình luận