ăn Thịt Con Gái

Mã Tạp Ba Tạp

Chương 3

Thời Anh bị trừ tiền tiêu vặt trong ba tháng, ban đêm nếu cô ra ngoài sẽ có người theo dõi cô. Nói một cách hoa mỹ là bảo vệ sự an toàn của cô ấy. "Mình không ngờ rằng bố cậu vẫn nghiêm khắc và kiểm soát cậu ngay cả khi cậu đã lớn." Trong quán cà phê, Bùi Dương Dương phàn nàn với vẻ hoài nghi sau khi nghe lời buộc tội của Thời Anh. Bùi Dương Dương và Thời Anh là bạn học cấp ba, họ có mối quan hệ tốt với nhau từ rất lâu. Thời Anh thường xuyên phàn nàn trước mặt cô về sự chiếm hữu của Thẩm Nguyệt Lâm. Dương Dương biết rõ sự khó chịu ấy trong lòng cô nhưng cũng không biết giúp bạn mình thế nào. Thẩm Nguyệt Lâm là người lạnh lùng, thỉnh thoảng Bùi Dương Dương nhìn thấy anh chở Thời Anh đến trường. Nói thế nào nhỉ? Thân hình quá mức phong độ. Anh ấy có vẻ ngoài lạnh lùng giống như một tảng băng trôi, anh cũng rất ít khi cười và khí tức nguy hiểm đến mức nghẹt thở. Thời Anh bất đắc dĩ thở dài: "Mình có thể làm gì đây?" Cô cầm thìa khuấy ly cà phê, chỉ ngón trỏ mảnh khảnh về phía Bùi Dương Dương: “Cho nên, để đền bù cho mình, hôm nay cậu phải đãi mình bữa này.” "Cậu có thể gọi bất cứ thứ gì cậu thích, thậm chí mang đi nếu cậu không ăn hết." Bùi Dương Dương vỗ nhẹ vào ngực, đưa thực đơn ra và gọi một loạt món tráng miệng. Một lúc sau, cô lại nghểnh cổ lên, đổi chủ đề, hỏi: “Ý mình là, hôm qua cậu thật sự không để ý đến anh họ đẹp trai của mình sao?” ThờiAnh bối rối: “Ai? Anh họ nào cơ?” "Người mặc áo sơ mi trắng đấy, không phải mình đã đặc biệt rời đi để tạo không gian cho cậu và anh ấy sao, vậy mà cậu thậm chí còn không nhớ được anh ấy là ai?" Bùi Dương Dương vỗ trán. Nói đến đây, Thời Anh tựa hồ có chút ấn tượng, tối qua trong hộp đêm hình như có một người như vậy, nhưng anh khá ít nói, lại còn ngồi trong góc nên cô cũng không để ý nhiều. Chỉ là sau khi ra ngoài tìm Bùi Dương Dương, cô cảm thấy choáng váng một lúc, bám vào tường nghỉ ngơi lúc này cô mới nhìn rõ được anh, anh ấy trông khá đẹp trai. Tuy nhiên, giây tiếp theo cô đã bị Thẩm Nguyệt Lâm ngăn lại, cha cô có vẻ rất tức giận, cô sợ cha cô sẽ đánh anh ấy một cách dã man. Thời Anh xua tay nói: "Sau này đừng giới thiệu anh chàng đẹp trai nào cho mình, mình không muốn làm tổn thương người khác." “Hả? Cậu không có ý định yêu đương sao?” "Không, không, không, xin hãy để mình nghỉ ngơi." Thời Anh ôm trán, cô chỉ muốn trải qua kỳ nghỉ hè này trong yên bình sau đó bắt đầu cuộc sống lớn học tự do và hạnh phúc. "..." Vốn kế hoạch sau khi tốt nghiệp của Thời Anh sẽ là tự thưởng cho mình một chuyến du lịch trong kỳ nghỉ hè tuyệt vời này. Cuối cùng cô cũng không phải làm bài tập về nhà vô tận như hồi cấp ba, nếu không tận hưởng thì thật lãng phí. Tuy nhiên, vì sự cố ở quán bar, Thẩm Nguyệt Lâm đã nghiêm cấm cô không được đi đâu hết. Rõ ràng anh đã hứa sẽ đưa cô đi nghỉ sau khi cô tốt nghiệp, nhưng kết quả là suốt kỳ nghỉ hè, cô không được phép gặp ai khác. Cha cô đi sớm về muộn mỗi ngày, nghe nói cha cô đang thu mua lại một công ty cũ. Thời Anh không hiểu và không quan tâm đến vấn đề kinh doanh. Dù sống chung một mái nhà nhưng họ hiếm khi gặp nhau. Ngay cả khi trường lớn học bắt đầu khai giảng, anh cũng không xuất hiện mà nhờ Ngụy Bá chở cô đến đó. Mặc dù cuộc sống lớn học không căng thẳng như thời trung học nhưng chuyên ngành của Thời Anh không hề nhàn nhã. Lịch học hàng ngày gần như kín đặc, cô phải bận rộn tham gia các hoạt động xã hội và các cuộc thi môn học vào thời gian rảnh rỗi. Cuối tuần, Thời Anh dậy muộn một chút, ngáp một cái, đi xuống lầu nửa chừng, cô nghe thấy dưới lầu có tiếng mở cửa Là Chu Tống Ngọc đến, cô dừng lại, trước khi Chu Tống Ngọc nhìn thấy cô, cô đã lặng lẽ quay trở lại phòng, cởi bộ đồ ngủ rộng thùng thình và thay quần áo tươm tất rồi lại đi xuống lầu. Cô không muốn Chu Tống Ngọc mắng mình lười biếng ngủ quên đến bây giờ. Mặc dù Chu Tống Ngọc là bà của cô nhưng Thẩm Nguyệt Lâm đã đưa cô ra khỏi nhà từ khi Thời Anh mới bốn tuổi và bắt đầu sự nghiệp một mình ở thành phố D. Trong những năm đầu khi còn học tiểu học, Anh Anh sẽ được đưa đến nhà họ Thẩm để sống trong một khoảng thời gian trong kỳ nghỉ đông và hè. Kể từ khi cô bước vào cấp hai, số lượng đã giảm dần. Thẩm Nguyệt Lâm và cô chỉ về cùng nhau vào dịp nghỉ lễ hoặc khi người thân, bạn bè đi công tác. Chu Tống Ngọc luôn coi đứa con trai Thẩm Nguyệt Lâm quan trọng hơn cháu gái là cô rất nhiều, Thẩm Nguyệt Lâm thường xuyên bận rộn nên thỉnh thoảng bà sẽ đến thăm cô. Mối quan hệ giữa bà với Thời Anh thực ra cũng không sâu sắc đến vậy. Chu Tống Ngọc lúc này đang bận rộn trong bếp với dì Ngô. Thực tâm mà nói, bà cô cũng không thực sự bận rộn một chút nào, thực tế chỉ có dì Ngô và một số đầu bếp bận rộn, trong khi bà cô chỉ đứng chỉ đạo ở bên cạnh. Thời Anh đi tới chào Chu Tống Ngọc, Chu Tống Ngọc gật đầu nói: “Hôm nay cháu ở nhà sao?, sao cả buổi sáng đều không thấy cháu.” Thời Anh cười ngượng ngùng, không biết nên nói cái gì. Chu Tống Ngọc xua tay nói: "Lát nữa sẽ có khách tới đây, ba cháu cũng sẽ về nhà. Ở đây có nhiều khói dầu, cháu có thể vào phòng khách nghỉ ngơi." Thời Anh đi về phía phòng khách. Cô không biết vị khách lớn đó là ai mà khiến ngay cả Thẩm Nguyệt Lâm, người không bao giờ về nhà vào buổi trưa, cũng phải quay về tiếp khách.
0 bình luận