ăn Thịt Con Gái
Mã Tạp Ba Tạp
Chương 2
Thời Anh ủ rũ đi theo Thẩm Nguyệt Lâm xuống hầm để xe, đầu óc cô đã hoàn toàn tỉnh táo sau cơn say nhưng cơ thể vẫn có chút mất kiểm soát, thực sự không ổn định, không biết có phải chân của cô bị yếu và bong gân không?
Khi cô đang cúi đầu suy nghĩ xem mình có thể bịa ra lý do vô nghĩa nào để giải thích hành vi bất thường của mình lần này, cô đột nhiên cảm thấy cơ thể mình bay lên không trung và có ai đó đã đỡ cô lên.
Thời Anh rên rỉ, cánh tay trắng như sứ vô thức ôm lấy cổ người đàn ông, cô ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt u ám của Thẩm Nguyệt Lâm, lập tức im lặng tỏ vẻ hiểu biết.Tư thế thân mật quá mức này khiến cô có phần xấu hổ, kể từ khi cô trưởng thành đến nay, Thẩm Nguyệt Lâm chưa bao giờ ôm cô nhiều nhất chỉ chạm vào đầu cô.
Cô còn nhớ hồi nhỏ, mỗi lần cô đạt điểm tối đa trong một kỳ thi hay đạt giải nhất trong một cuộc thi nào đó, Thẩm Nguyệt Lâm đều bế cô lên, sờ vào khuôn mặt mềm mại của cô, nhẹ nhàng nói: “Phần thưởng là gì đây?” Anh Anh muốn gì nào?”. Thường thường vào lúc này, bất cứ yêu cầu nào của cô đều sẽ được đáp ứng, cho dù là vì sao trên trời, Thẩm Nguyệt Lâm cũng sẽ đích thân hái xuống cho cô.
Hậu quả của việc quá nuông chiều khiến cô ngày càng nghịch ngợm. Khi còn học mẫu giáo, thỉnh thoảng cô lại bị cô giáo mời phụ huynh vì đi giật đồ chơi của các bạn khác, rồi hôm sau chứng nào tật đấy cô lại gây rắc rối bằng cách dùng cọ sơn vẽ lên mặt bạn bè, khiến các bậc phụ huynh khác vô cùng khó chịu tới hỏi Thẩm Nguyệt Lâm về cách anh giáo dục con gái mình.
Lúc ấy, Thời Anh thường sẽ bị Thẩm Nguyệt Lâm phạt đứng cả ngày, tất cả đồ ăn nhẹ và đồ chơi đều bị tịch thu. Càng khóc, hình phạt càng nặng.
Sau đó, tính tình của cô dần dần được Thẩm Nguyệt Lâm sửa chữa, cô trở nên kiềm chế hơn sau khi trung học. Thẩm Nguyệt Lâm cũng thuê một giáo viên dạy lễ nghi để dạy cô thành một quý cô có học thức và cư xử lễ độ. Kết quả rất hài lòng, sau một khóa học cô trông có vẻ điềm tĩnh và cư xử tốt hơn nhiều.
Mặc dù Thẩm Nguyệt Lâm rất nghiêm khắc nhưng Thời Anh chỉ sợ anh khi cô gặp rắc rối. Hầu hết thời gian, Thẩm Nguyệt Lâm cũng giống như một người cha bình thường, luôn yêu thương con gái mình. Mỗi khi cô chọc tức anh, cô sẽ dùng giọng ngọt ngào gọi bố, dùng đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại nắm lấy ống quần anh không rời xa anh một phút, khóc đến mức Thẩm Nguyệt Lâm không còn cách nào khác đành phải ôm cô đi cùng đến nơi làm việc. Trong một khoảng thời gian dài, văn phòng của anh biến thành một nửa là khu vực đồ chơi của cô và một nửa là khu vực làm việc của anh.
Mỗi dịp sinh nhật của cô, Thẩm Nguyệt Lâm đều về đúng giờ và dành thời gian cùng cô ngay cả khi anh đi làm ở nước ngoài. Cô rất thích hoa và cây cối nên Thẩm Nguyệt Lâm đã xây dựng một khu vườn trên cao dành riêng cho cô, đồng thời sẽ cùng cô trồng hoa và tưới nước trong thời gian rảnh rỗi của mình. Cô thích biển, Thẩm Nguyệt Lâm liền mua cho cô một căn nhà nhìn ra biển trên bãi biển ở Nice. Trong kỳ nghỉ, anh đưa cô đi tắm nắng, bơi lội và đi dạo trên Côte d'Azur.
Nhưng sau đó, công việc kinh doanh của anh ngày càng lớn mạnh, công việc của anh ngày càng bận rộn, anh thường xuyên không về nhà hàng tuần, thậm chí hàng tháng, và cũng từ đó hai người dần trở nên cxa cách. Thời Anh cũng dần dần trưởng thành, hiểu được lễ nghĩa và khoảng cách giữa nam và nữ, hiếm khi nài nỉ cô đi cùng anh.
Bây giờ, hai người họ có phần xa lạ một cách kỳ lạ.
Giống như bây giờ, cô chỉ cảm thấy hai bàn tay xuyên qua chỗ cong của tay chân mình vô cùng nóng bỏng.
Cô mặc một chiếc áo ống và váy bó sát. Hai bộ ngực không đầy đặn nhưng vẫn đủ đồ sộ. Trên ngực lộ ra một mảng lớn hoa trắng, mơ hồ lộ ra khe ngực. Thẩm Nguyệt Lâm chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy khung cảnh ly kỳ này.
Dù là cha cô ôm cô nhưng điều đó vẫn khiến cô đủ xấu hổ.
Sau khi được đặt vào ghế sau xe, Thời Anh đỏ mặt, khó chịu điều chỉnh tư thế ngồi, kéo chiếc váy đã trượt xuống chân. Xe khởi động, mùi gỗ đàn hương thoang thoảng đọng lại trên chóp mũi cô trong không gian ngột ngạt, mùi hương mà anh luôn thích.
“Thẩm Thời Anh.” Anh gọi tên cô.
Thời Anh mím môi, biết đây là biểu hiện của sự tức giận. Điều này đúng với tất cả các bậc cha mẹ trên thế giới. Nói chung, khi đọc tên đầy đủ của một đứa trẻ, đó là lúc cần dạy cho nó một bài học.
Cô gái cúi đầu mân mê bộ móng tay mới làm mà không dám khoe khoang.
"Nói cho cha biết, tối nay con đến đây làm gì?"
"Bạn cùng lớp... tổ chức sinh nhật." Giọng điệu của Thời Anh có chút yếu ớt. Thẩm NguyệtLâm hừ lạnh, tựa hồ đang tức giận cười nhạo cái lý do khập khiễng này: "Sinh nhật đến một nơi như thế này? Con kết bạn với loại bạn học nào vậy?"
Anh biết rõ hoàn cảnh gia đình, tính cách và cách cư xử của tất cả các bạn cùng lớp và bạn bè của cô. Những người có tính cách xấu sẽ không bao giờ có cơ hội được vào lớp của cô, Tất nhiên, Thời Anh không biết những điều này.
Lần này có lẽ là do đang trong kỳ nghỉ hè sau kỳ thi tuyển sinh lớn học, cô gái này lớn gan lớn mật vì tưởng anh không có ở nhà.
"Tại sao con không thể đến đây? Cha không phải cũng ở đấy sao?" Thời Anh thấp giọng lẩm bẩm. Cô cảm thấy mình không còn là một đứa trẻ nữa. Đôi khi cô cảm thấy nặng nề khi bị Nguyệt Lâm kiểm soát đến mức không thở được, không có gì có thể thoát khỏi tầm mắt của anh.
Từ nhỏ đến lớn, mọi thứ về cô đều phải theo sự sắp đặt của anh. Từ những việc nhỏ như ba bữa một ngày, ăn mặc, đến sở thích và chuyên ngành, anh đều lo liệu từng bước một.
Đôi khi cô không biết liệu anh có thực sự quan tâm đến cô hay anh chỉ đơn giản là một kẻ cuồng kiểm soát. Hơn nữa, nghiêm khắc với chính mình thì cũng thôi đi, đằng này anh lại còn nghiêm khắc với cả cô, làm gì có chuyện chỉ cho quan đốt lửa mà không cho dân được thắp đèn.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi cảm thấy phẫn nộ, càng dũng cảm hơn, "Tại sao cha có thể đến, còn con thì không thể đến."
"..."
"Con đã lớn rồi, cũng đã học được cách trả treo với ta?” Ánh mắt Thẩm Nguyệt Lâm dần dần tối sầm, lạnh lùng.
Không khí đông cứng lại trong vài giây, tài xế Ngụy Bá ngửi thấy mùi thuốc súng ở ghế sau liền nhanh chóng lên tiếng để xoa dịu bầu không khí. "Tiểu thư à, anh Thẩm đến đây để bàn chuyện công việc. Cô biết đấy, đôi khi những chuyện xã hội này là không thểtránh khỏi. Anh ấy cũng lo lắng cho cô. Con gái thực sự không nên đến một nơi như thế này vào đêm khuya."
Có vẻ như anh ấy đang giải thích với Thẩm Nguyệt Lâm, nhưng thực ra anh ấy đang nhắc nhở Thời Anh đừng chọc giận Thẩm Nguyệt Lâm bằng cách cãi lại.
Thời Anh không chịu bỏ cuộc, mở miệng muốn nói thêm điều gì đó nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đen tối nghiêm nghị của Thẩm Nguyệt Lâm, cô sợ hãi, nuốt lời nói vào bụng, không dám lặp lại.
Cô biết Thẩm Nguyệt Lâm cư xử như thế nào, lần này chính là Bùi Dương Dương đưa cô đến đây.
Cuối cùng cô cũng nhượng bộ, thấp giọng lẩm bẩm: “Con biết mình sai rồi, lần sau con không dám làm vậy nữa.”
Thẩm Nguyệt Lâm không nói gì.
Ánh sáng mờ ảo của đèn đường ngoài cửa sổ xe chiếu hắt vào hàng xe này đến hàng xe khác. Thời Anh lén nhìn khuôn mặt khó hiểu của anh, sau đó là một khoảng thời gian dài im lặng.
Có lẽ đây là lần đầu tiên cô uống rượu, cô cũng không say lắm, mặc dù tài xế lái xe rất ổn định, nhưng không lâu sau, Anh Anh cảm thấy bụng cồn cào, dừng xe rồi chạy vào lề đường để nôn mửa.
Cảm giác này không bình thường chút nào, Thời Anh buộc phải bật khóc, mặt đỏ bừng.
Trong lúc nôn mửa, cô nghĩ đến việc mình xui xẻo đến mức cuối cùng cũng buông thả bản thân được một lần nhưng chưa kịp tận hưởng thì đã đụng phải Thẩm Nguyệt Lâm. Cô chắc chắn sẽ bị anh trừng phạt khi quay về nhà và hình ảnh ngoan ngoãn của cô trước mặt anh cũng đã bị hủy hoại.
Nghĩ đến đây, nước mắt không tự chủ mà chảy xuống, không biết là nước mắt sinh lý hay nước mắt do khóc.
“Con thấy đỡ hơn chưa?” Giọng nói của Thẩm Nguyệt Lâm vang lên trên đầu cô, không biết là anh đang lo lắng hay đang giễu cợt.
Anh đút một tay vào túi quần, dáng người cao lớn mang đến cho người ta cảm giác áp bức vô hình.
Anh đưa tay đưa khăn giấy cho cô: "Có gan dám đi còn khóc cái gì?"
“Con không thể khóc sao? Tại sao lần nào cha cũng hung dữ như vậy.” Cô vừa đứng dậy vừa khóc nức nở.
Sau khi lên xe, Thẩm Nguyệt Lâm nhìn chằm chằm vào mặt cô, cau mày lạnh lùng nói: “Trở về rửa sạch lớp son phấn ấy đi, xấu xí.”
0 bình luận