Chương 10

Cao Kim Lan và bà Miêu đi hái táo, để lại Miêu Tuyết một mình ở trong sân bóc vỏ đậu. “Mẹ chị đâu?” Kiều Khương rửa mặt, dùng khăn lau sạch mặt, sau đó cởi tóc sau đầu, buộc thành đuôi ngựa thấp. “Dì và mẹ em đến vườn táo rồi.” Miêu Tuyết đứng dậy rửa tay: “Em dẫn chị đi.” Cô mặc váy nên không tiện, cành cây trong vườn sẽ cào xước người, Kiều Khương bảo cô đừng đi: “Thôi, chị tự vào.” Cao Kim Lan và bà Miêu hái táo xong thì đi hái dưa hấu, Kiều Khương đi tới giữa vườn, thấy xung quanh không có người, nàng châm một điếu thuốc đưa lên miệng. Cả ngày hôm nay nàng không hút thuốc vì có Cao Kim Lan ở cạnh. Trời vẫn hơi nóng, hút xong điếu thuốc, nàng định dẫm xuống đất, nhưng thấy quả táo trước mặt, thế là lấy tàn thuốc đốt quả táo. "Cô làm gì thế?" Đằng sau truyền tới một giọng nói. Kiều Khương quay đầu, thấy là Yến Chiêu, trong tay anh cầm một cây kéo lớn, sau lưng là một cái sọt. “Dập thuốc.” Nàng nói mà không đổi sắc, cầm tàn thuốc đốt một vòng tròn trên quả táo. Yến Chiêu đặt kéo và giỏ xuống, đi mấy bước tới cạnh nàng, giữ cổ tay nàng, anh nhìn xuống quả táo, thấy trên đó đã bị đốt thành một lỗ nông. "Cô không thấy biển báo lúc vào núi à? Trên núi không cho hút thuốc." Anh sầm mặt, ánh mắt dữ tợn: "Cũng không được dùng trái cây để dập thuốc." Lực tay anh mạnh đến mức làm nàng đau, nhưng Kiều Khương chỉ khẽ cau mày, giơ tay còn lại cầm tàn thuốc chọc vào mặt anh. “Vậy được không?” Nàng nâng cằm khiêu khích nhìn anh, “Hài lòng chưa?” Tàn thuốc đã tắt, vẫn sót lại chút hơi ấm còn dư, khí nóng phả thẳng vào mặt Yến Chiêu, hô hấp của anh nặng nề, như đang bốc hỏa. Anh lấy tàn thuốc khỏi đầu ngón tay nàng, chắc chắn rằng thuốc đã tắt mới cho vào túi mình, sau đó buông cổ tay nàng ra, vác nàng lên vai rồi đi. Đầu Kiều Khương hướng xuống, nằm sấp trên vai anh, bị lộn một cú khiến đầu nàng choáng váng, không đá được anh liền dùng tay đánh vào lưng anh: "Con mẹ nó anh làm gì thế?!" Hình như người đàn ông không nghe thấy, vác nàng đến chỗ cái thang cạnh cây táo, anh leo lên thang, đặt nàng lên cành cây rồi đi xuống, dời thang ra chỗ khác. Kiều Khương vẫn hơi váng vất ngồi trên cành cây, thấy người đàn ông vác thang đi xa, bấy giờ mới kịp hét: "Này!" Nàng nhìn xuống, thấy mình cách mặt đất khoảng hai mét, lúc di chuyển cảm giác như sắp ngã, chỉ đành dùng hai tay ôm chặt thân cây giữ thăng bằng, hét lên đằng sau Yến Chiêu: "Mẹ kiếp có giỏi anh đừng quay lại!" Yến Chiêu thật sự một đi không trở lại. Kiều Khương một mình ngồi trên cây cả buổi, thấy trời đã tối, nàng vẫn bình tĩnh ngồi trên cành ngắm vườn cây ăn trái. Lúc Yến Chiêu vác thang tới, nàng vẫn ung dung ngồi đó. Anh đặt thang xuống, nói với nàng: "Xuống đi." Kiều Khương cúi đầu nhìn anh: “Anh đưa tôi lên thế nào thì đưa tôi xuống thế ấy.” Yến Chiêu sầm mặt nhìn nàng một lúc, sau đó bước lên thang, một tay ôm eo nàng vào lòng, một tay dùng lực đặt nàng lên vai, chân giẫm thang từ từ đi xuống. Vừa chạm đất, Kiều Khương đã đá vào háng anh một cú. Yến Chiêu phản ứng nhanh, nắm lấy mắt cá chân của nàng. Kiều Khương dùng tay trái làm động tác giả, lúc Yến Chiêu đưa tay nắm tay trái nàng, tay phải nàng lập tức giơ ra nắm lấy vật ở háng anh.
0 bình luận