Gã đàn ông Chó Má
Tô Mã Lệ
Chương 8
Yến Chiêu mặc quần vào, kéo khóa lên, xương mày trũng xuống, hỏi nàng: “Sao cô lại vào phòng tôi?”
“Lau tay.” Kiều Khương hất cằm ý bảo anh nhìn giấy vệ sinh bừa bộn nàng xé trên bàn.
Yến Chiêu không nói gì, nhấc chân bước ra ngoài.
Kiều Khương ném giấy vào thùng rác rồi theo anh ra: “Kem đâu?”
Yến Chiêu đi tới tủ lạnh, nói với nàng: “Tự chọn đi.”
Nói xong, anh không để ý đến nàng, đi thẳng vào phòng bếp, giọng của bà Yến từ bên trong truyền ra, hình như bảo anh đi chào khách, nhưng Yến Chiêu nói: “Con không muốn đi.”
Kiều Khương lấy một que kem trong tủ lạnh, xé giấy gói rồi cho kem vào miệng.
Bà Yến rửa tay, vẫn đeo tạp dề, cười hỏi nàng: “Trưa nay cháu muốn ăn cơm ở đây không?”
"Không ạ, cháu cảm ơn." Kiều Khương lắc đầu, trên tủ đông có mã thanh toán, nàng lấy một cái túi, nhét đầy năm que kem vào rồi quét một trăm tệ.
“Nhiều quá.” Bà Yến hơi kinh ngạc nói: “Cháu đưa nhiều quá, dì không có tiền lẻ, một que kem năm tệ, tổng cộng hai mươi lăm tệ thôi.”
Vừa nói, bà vừa tìm tiền lẻ trong túi, nhưng không có nhiều, thấy Kiều Khương chuẩn bị rời đi, bà vội gọi Yến Chiêu vào bếp: “A Đại! Con bé đưa nhiều quá, mẹ không đủ tiền trả lại..."
Mặt Yến Chiêu đầy mồ hôi, mày nhăn thành chữ xuyên (川), anh nhận điện thoại từ tay bà Yến, thấy trợ lý thanh toán báo đã nhận một trăm tệ.
“Cô trả nhiều quá.” Anh bấm mở quét thanh toán, “Tôi trả lại cho cô.”
Kiều Khương không định lấy điện thoại ra, nhấc chân bước ra ngoài: “Coi như phần thưởng đi.”
“Thưởng gì?” Anh cau mày, đôi mắt trầm trầm, có cảm giác sẽ không nghe được lời gì tốt đẹp từ miệng nàng.
"Anh quên rồi à?" Kiều Khương quay đầu, nhìn từ ngực anh đi xuống, hơi nhướng mày: "Màu đen."
Yến Chiêu: "..."
Bà Yến khó hiểu hỏi: “Cái gì màu đen?”
Sắc mặt Yến Chiêu tối lại, nhìn Kiều Khương, nói với bà Yến: “Không có gì, mẹ làm việc của mẹ đi, con đưa cô ấy ra ngoài.”
“À ừ.” Bà Yến cười đi vào bếp, vẫy tay với Kiều Khương: “Cô bé chơi vui nhé, lần sau quay lại!”
"Dạ." Với bề trên, Kiều Khương đều tỏ thái độ thân thiện, vì có Cao Kim Lan nên khi gặp người ở tuổi này, nàng không khỏi mềm mỏng nhẹ nhàng.
Yến Chiêu ngồi trên xe đạp, chân dài chống đất, không nhìn nàng, chỉ cau mày nói: “Đi thôi.”
Kiều Khương ném túi kem vào lòng anh rồi ngồi ở ghế sau chuyên chú ăn kem trong tay.
Dọc đường gặp bảy tám cô gái trẻ, mỗi người cầm một giỏ dâu tây trên tay, nhìn thấy Yến Chiêu, nhóm các cô gái nở nụ cười, từ xa đã thân thiết gọi: “Anh Yến!”
Yến Chiêu không nghĩ họ lại chạy đến đầu xe, anh đột ngột phanh gấp, trên lưng rõ ràng có thứ gì lạnh buốt dính lên, đó là kem Kiều Khương ăn, phần que hơi chọc vào lưng anh.
Vì bực bình, nàng không ngẩng đầu, chỉ dùng áo của Yến Chiêu lau tay.
Lông mày Yến Chiêu càng nhíu chặt, nhưng vì trước mặt nhiều người nên không quay đầu nói gì.
Nhóm các cô gái trẻ chú ý đến Kiều Khương ngồi ở ghế sau, nụ cười thoáng tắt, mọi người kinh ngạc hỏi: "Anh Yến, cô ấy là ai thế?"
"Một người khách."
Mấy cô gái nghe vậy lập tức vui vẻ trở lại, một người đi tới trước mặt Yến Chiêu, hỏi: "Anh Yến, tối nay đến nhà em ăn cơm đi, tối nay bố em làm thịt dê."
“Không đi đâu, buổi tối anh có việc bận.” Yến Chiêu xua tay, tiếp tục đạp xe đi về phía trước.
Cô gái kia vẫn hét bảo: “Vậy lần sau anh phải đến nhé!”
Yến Chiêu vừa lái xe đi, nhóm các cô gái liền chú ý tới mặt sau áo thun bị Kiều Khương lau đầy kem, nàng vẫn đang tỉ mẩn lau ngón tay, nhận ra ánh mắt của các cô thì hơi nghiêng đầu. Nàng đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm màu đen, môi đỏ mặt trắng, trên cần cổ thon thả là dây chuyền sợi mảnh.
Lóa mắt như minh tinh.
Các cô gái im lặng, chỉ ngơ ngác nhìn nàng.
Họ chưa từng ghen tị với ai nhiều như lúc này.
Kiều Khương như cơn gió mùa hè, vừa nóng bỏng vừa cuồng nhiệt, vừa phóng khoáng vừa rộng rãi.
0 bình luận