Gã đàn ông Chó Má
Tô Mã Lệ
Chương 7
Mặt trời khá gắt.
Một lúc sau, Kiều Khương bước ra, ngồi dưới tán ô hưởng thụ không khí thoáng đãng, vài phụ nữ hỏi nàng bao tuổi, đã kết hôn chưa.
Nàng nóng đến mức chẳng muốn nói, lại tình cờ nhìn thấy Yến Chiêu đang bóc vỏ quýt cạnh đó, liền hét lên: "Này! Ở đây có kem không?"
Yến Chiêu chưa lên tiếng, một phụ nữ bên cạnh đã vội đáp: "Có đấy! Yến Chiêu, nhà cháu có đúng không, mau đi lấy đi."
Một phụ nữ khác nói: "Này gái, nếu cháu thấy nóng quá thì đến nhà nó cho mát, ở đây nóng lắm."
Yến Chiêu đứng dậy, tháo găng tay ra, nói với Kiều Khương: “Theo tôi.”
Kiều Khương không muốn bước, cau mày hỏi: "Xa không?"
"Sáu bảy trăm mét."
Kiều Khương thở ra một hơi nóng: “Có xe không?”
“Cô nghĩ ở đây lái xe được à?” Yến Chiêu cũng cau mày, vẻ như nói nàng muốn đi hay không.
"Được mà, cháu lái xe đưa con bé đi đi!" Một phụ nữ chen lời, "Xe đạp của thím ở đây này."
Yến Chiêu: "..."
Đôi mắt Kiều Khương dưới kính râm hơi nheo lại: “Sao không nói gì?”
Yến Chiêu đưa tay lau mồ hôi, quần áo ướt đẫm, tay áo dài màu lam xắn lên tận bắp tay, cúc áo bị cởi mấy hàng, lộ ra vòm ngực ngăm đen. Anh phe phẩy áo quạt rồi đạp xe đi tới, nói với Kiều Khương: "Lên đây."
Trước khi ngồi lên xe, Kiều Khương cố ý đạp anh một cú, không ngờ bị Yến Chiêu ăn miếng trả miếng, anh không nói gì mà đạp mạnh lao về phía trước, Kiều Khương suýt nữa ngã xuống, tay nàng nắm lấy quần áo anh, vô tình xé toạc toàn bộ cúc áo.
Ngón tay Kiều Khương bấu eo anh, bàn tay lấm tấm mồ hôi.
Người đàn ông cứng đờ, nắm tay nàng quăng ra sau: “Đừng chạm vào tôi.”
Anh không nói thì thôi, vừa nói xong Kiều Khương càng nhiệt tình hơn, tay trái siết chặt eo anh, tay phải rờ về trước sờ cơ bụng anh: “Ngon ha, lúc anh ôm tôi không nghĩ tới việc chạm vào tôi à?”
Yến Chiêu bóp phanh dừng lại, sắc mặt đen kịt xuống xe, nhìn chằm chằm Kiều Khương hỏi: “Đủ chưa?”
"Anh đang nói đến chuyện đó, hay là..." Kiều Khương nắm áo anh, lau mồ hôi túa ra từ lòng bàn tay lên áo, hơi hếch cằm, nhìn mặt anh qua kính râm, "Chuyện tôi đang sờ anh?"
Áo Yến Chiêu mở tung, cơ ngực săn chắc khỏe khoắn, cơ bụng càng đẹp hơn, mồ hôi mỏng trên người được ánh nắng chiếu lấp lánh.
Anh hít một hơi sâu, cơ ngực rắn chắc phập phồng, giọng nói trở nên khàn khàn dưới cơn gió nóng: “Việc đó là lỗi của tôi, tôi xin lỗi.”
Kiều Khương khịt mũi: “Nếu biết anh dễ dàng xin lỗi thế này thì lúc đó tôi nên sờ anh.”
Yến Chiêu không nói thêm, lên xe tiếp tục đi về phía trước.
Lần này Kiều Khương không chạm vào anh nữa, Yến Chiêu nói đúng, đi xe trên con đường này quả thực rất nhọc, mặt đất thì mềm, xe lại chở người, lúc về đến nhà, toàn thân anh toàn là mồ hôi.
"Mẹ, bên ngoài có khách, con đi tắm đây." Yến Chiêu xuống xe rồi đi vào nhà tắm.
Một phụ nữ đang rửa rau trong sân, trong sân có một cái giếng, còn có vài chậu rửa rau. Người phụ nữ trông có vẻ hiền lành, đứng dậy cười với Kiều Khương: “Chào cháu chào cháu, nóng lắm đúng không? Vào ngồi đi, dì bật điều hòa cho.”
“Cháu cám ơn.” Kiều Khương cũng muốn đi tắm, tay nàng đầy mồ hôi, chào hỏi xong, nàng theo mẹ Yến Chiêu vào phòng khách.
Bà Yến bật điều hòa phòng khách, sau đó ra ngoài gọt một quả lê đưa cho Kiều Khương: “Ăn đi, cái này sẽ đỡ khát.”
"Cám ơn dì." Kiều Khương cầm quả lê cắn một miếng, vừa mát vừa giòn.
Gió điều hòa khá mạnh, Kiều Khương đứng ở đầu gió một lúc rồi đi lòng vòng nhưng không thấy giấy. Nàng vào lớn một căn phòng, trên bàn có một cuộn giấy, nàng không quan tâm lắm, dùng răng cắn quả lê, hai tay xé giấy vệ sinh.
Lúc đang lau tay, từ ngoài cửa có người đi vào, Yến Chiêu mặc quần lót màu đen, nửa thân trên để trần, những giọt nước chưa lau trượt từ bên trên xuống cơ bắp cuồn cuộn dưới eo, tóc cũng ướt, thoạt nhìn đúng là mới tắm xong.
Vừa thấy Kiều Khương, anh cau mày, sau đó vô thức nghiêng người sang một bên, lấy áo thun trong tủ ra mặc vào.
Kiều Khương cắn lê, ánh mắt rơi vào chỗ phình ra ngay giữa quần lót của đối phương.
“Anh cố ý đúng không?”
0 bình luận