Gã đàn ông Chó Má
Tô Mã Lệ
Chương 5
Nghe tin sắp lên núi, Cao Kim Lan cầm theo rất nhiều xịt đuổi muỗi, làn da Kiều Khương mỏng manh, từ bé đã hút muỗi. Trước khi ra ngoài, Cao Kim Lan xịt rất nhiều lên người nàng, Kiều Khương liên tục nhăn mũi: “Con không ngửi được mùi nước hoa nữa rồi.”
“Con muốn bị muỗi đốt hay muốn ngửi mùi nước hoa?” Cao Kim Lan lên xe lại xịt cho nàng: “Khắp núi toàn côn trùng thôi.”
Kiều Khương xịt nước hoa lên hai bên cổ: “Chẳng phải mặc áo dài rồi à?”
Hôm nay nàng mặc sơ mi trắng, bên dưới là quần legging hai màu, một bên màu đen có chữ, bên còn lại màu trắng có logo, chân đi giày thể thao màu trắng, rất giản dị.
Cao Kim Lan quan sát nàng, bảo: “Con nên thường xuyên mặc đồ thế này, trông rất đẹp.”
Kiều Khương nháy mắt với bà: “Con mặc gì chẳng đẹp?”
"Ừ ừ, mặc gì cũng đẹp." Cao Kim Lan lấy điện thoại ra chụp ảnh cho nàng, "Mẹ chụp cho con nhé."
Kiều Khương lấy kính râm trong túi ra đeo vào, trên cần cổ thon thả là dây chuyền vàng sợi mảnh, làm nổi bật làn da trắng phát sáng. Nàng khởi động xe, góc nghiêng không thua kém ngôi sao điện ảnh, hình ảnh rõ nét, ngũ quan xinh xắn.
Cao Kim Lan chụp hết bức này đến bức khác rồi đăng lên vòng bạn bè[*].
[*] còn gọi là chức năng moments trên Wechat, nơi người dùng có thể đăng bài và giới hạn ai có thể xem, bình luận hay chia sẻ bài viết của mình, tương tự đăng bài lên dòng thời gian trên Facebook
"Mẹ đăng lên vòng bạn bè à?" Kiều Khương vừa lái xe vừa thản nhiên hỏi.
“Ừ.” Cao Kim Lan thỉnh thoảng lại liếc một cái, trên mặt là nụ cười: “Bác cả và dì hai của con khen nhiều lắm, còn hỏi mẹ khi nào được uống rượu mừng.”
Chia tay rồi thì uống rượu mừng cái khỉ.
Kiều Khương dùng ngón trỏ đẩy kính râm, không nói gì.
Thấy nàng không có phản ứng, Cao Kim Lan hỏi: "Hai đứa nghĩ thế nào? Định bao giờ kết hôn?"
“Chờ thêm thời gian nữa đi mẹ.” Kiều Khương lơ đãng nói dối, “Sang năm rồi nói.”
Giờ hoãn được năm nào hay năm ấy.
Trương Vân Vân đến sớm, đang ở trong xe ngồi điều hòa với bạn trai.
Thấy xe của Kiều Khương tới gần, cô mở cửa sổ vẫy tay với nàng, ra hiệu bảo nàng đỗ xe ở bên cạnh.
Kiều Khương đỗ xong rồi xuống xe, lấy mũ lưỡi trai đội lên đầu: “Còn phải lên núi à?”
"Ừ, đi bộ mất khoảng mười phút thôi." Trương Vân Vân nói rồi chào hỏi Cao Kim Lan, cô mở ô, đứng bên cạnh bà, "Dì Lan, hai ta đi chung ô đến đó nhé."
“Đội nắng cũng được mà.” Cao Kim Lan cười hỏi cô: “Hôm nay con được nghỉ à?”
"Vâng, vừa hay đang rảnh nên dẫn bạn trai con tới cùng." Trương Vân Vân quay lại nhìn Trình Tất Dự, "Anh xách cái giỏ trong xe đi, chúng ta ăn trên núi."
Bạn trai Trương Vân Vân khá tuấn tú nhưng cũng khá lăng nhăng, có người bảo trước khi hẹn hò với Trương Vân Vân, hắn từng cặp kè với vô số cô gái.
Sau khi hai người quen nhau, Trình Tất Dự kiềm chế bản thân rất nhiều, nhưng Kiều Khương vẫn không tin hắn.
Theo lời của Trương Vân Vân thì rất ít đàn ông khiến Kiều Khương để mắt, ngoại trừ Lý Hiệu Lan.
Hiện tại nàng và Lý Hiệu Lan đã chia tay, làm gì còn thằng đàn ông nào lọt vào mắt xanh của nàng.
Kiều Khương đi phía sau, Trình Tất Dự lấy chiếc giỏ trong xe ra rồi nhanh chân đuổi theo hỏi nàng: “Cô và Lý Hiệu Lan chia tay rồi à?”
Bốn người thường đi ăn cùng nhau, từ lâu Trình Tất Dự và Lý Hiệu Lan đã trở thành anh em tốt, cả hai còn lén ra ngoài uống rượu với nhau. Trình Tất Dự từng nói nếu Lý Hiệu Lan và Kiều Khương chia tay, hai người vẫn là anh em.
"Thì?" Kiều Khương liếc hắn qua kính râm.
"Tôi thì cái gì được?" Trình Tất Dự nhai kẹo cao su, vẻ mặt bất cần, "Chỉ cảm khái chút thôi, cuối cùng cô cũng tha cho cậu ta, sau này đừng hành hạ cậu ta nữa, rõ là thằng đàn ông tốt, bị cô giày vò không còn gì, chuyện nào cũng theo ý cô mà vẫn không hài lòng.”
Kiều Khương bước lên bậc đá, không quay đầu lại: “Coi chừng cái miệng anh.”
Trình Tất Dự cười xùy: "Tôi không nói cho cậu ta biết hôm nay chúng ta cùng lên núi chơi, tôi không sợ cô, chỉ không muốn Vân Vân nhà tôi mất hứng thôi."
“Nên anh chọc tôi mất hứng.” Kiều Khương quay người, nàng đứng trên bậc đá cao hơn hắn, đeo kính râm, vẻ mặt trên cơ: “Đừng tưởng tương lai anh sẽ dễ chịu.”
Trình Tất Dự giơ ngón tay cái lên với nàng: "...Rồi, cô giỏi."
Trương Vân Vân ở đằng trước quay đầu lại hét gọi: "Hai người đang nói gì thế? Nhanh theo lên đây."
"Tới liền." Kiều Khương bước lên hơn chục bậc đá, từ xa nhìn thấy xung quanh lối vào trang viên được bao phủ bởi một màu xanh biếc, trên mặt đất là một tảng đá lớn khắc: Trang viên Thủy Quả
Ở lối vào có vài đứa trẻ đang bày quầy bán hàng, trên bàn dài để rổ đựng táo, quýt và dâu tây, phía trên đặt biển trắng ghi giá cả. Da của bọn trẻ ngăm đen, lúc cười rộ làm nổi bật hàm răng rất trắng, vừa thấy có người đến liền nhiệt tình chạy tới, giơ tấm biển trong tay lên nói: “Các chị đẹp muốn hái trái cây không? Nhà em trồng đủ cả, đến xem thử đi.”
0 bình luận