Chương 4

“Mới sáng sớm mà con đi đâu thế?” Cao Kim Lan đang dọn lá rụng ở bể bơi trước cửa. Phía sau biệt thự có sân, trước cửa có hồ bơi nhìn rất đẹp nhưng quét dọn khá cực. Dì giúp việc chân trước vừa dọn xong chân sau đã có lá rụng, Cao Kim Lan bảo dì đừng dọn, để khi nào bà không có việc gì làm sẽ dọn cả thể. "Đi đây đi đó thôi ạ." Kiều Khương dúi bánh bao vào tay bà, "Mẹ ăn thử bánh bao đi." “Mẹ đang bận đây.” Do dạo này Cao Kim Lan rảnh rỗi, làm việc lâu khiến bà đổ mồ hôi, bà cầm bánh bao rồi cùng Kiều Khương sóng vai đi vào: "Sớm nay dì có nấu cơm cho con nhưng con không ở nhà, dì lại không ăn nên mẹ đành ăn hết." "Thế cơ?" Kiều Khương mỉm cười. Cao Kim Lan lau mồ hôi trên trán: “Lại chả, mẹ ăn no quá, muốn ra ngoài vận động nên tới quét dọn bể bơi.” “Vào nghỉ một lát thôi mẹ.” Kiều Khương vào nhà vệ sinh tắm rửa thay váy, sau đó cầm ipad đến hỏi Cao Kim Lan muốn xem phim gì, nàng chiếu lên màn hình tivi để hai người cùng xem. Cao Kim Lan uống thuốc, Kiều Khương dựa vào sô pha, nhìn bà cau mày nuốt từng viên một. "Sao vậy?" Cao Kim Lan đặt cốc trở lại, đi đến cạnh sô pha ngồi xuống: "Con cứ chọn rồi xem đi, lâu rồi mẹ không xem phim, bây giờ cũng không biết xem gì." Kiều Khương tiến đến bên cạnh, kéo cánh tay bà, nghiêng đầu tựa vào vai bà: “Mẹ, mẹ đừng sợ, mẹ còn có con.” Cao Kim Lan hơi run run, sau đó mỉm cười xoa đầu Kiều Khương: “Mẹ không sao.” Lúc Cao Kim Lan và Kiều Tân Vĩ ly hôn, Kiều Khương mới tám tuổi, khi ấy Kiều Tân Vĩ có rất nhiều tiền, mua nhà mua xe, vứt bỏ người vợ tào khang, thay bằng cô thư ký trẻ trung xinh đẹp. “tào khang” là cám bã; đây là một thành ngữ Trung Quốc, xuất hiện lần đầu trong “Hậu Hán thư - Tống Hoằng truyện” của Phạm Diệp (398 - 445) thời Lưu Tống Nam triều; ám chỉ người vợ cùng chia sẻ vượt qua khó khăn. Cao Kim Lan hỏi Kiều Khương muốn theo ai, Kiều Khương giơ tay chỉ vào Kiều Tân Vĩ. Cao Kim Lan khóc cả đêm, bà sống trong vô tri suốt mấy chục năm, tưởng rằng đời này sẽ không bao giờ gặp lại con gái, nhưng ai ngờ có ngày Kiều Khương trưởng thành lại xuất hiện trước mặt và nói với bà: "Mẹ, giờ con đủ khả năng nuôi mẹ rồi." Kiều Khương năm tám tuổi biết nếu nàng đi với Cao Kim Lan, bà sẽ rất gian nan, thậm chí không thể có gia đình mới. Nàng không muốn liên lụy Cao Kim Lan, nàng tiêu tiền của Kiều Tân Vĩ rồi dần dần trưởng thành, sau này kiếm tiền là vì chăm sóc Cao Kim Lan. Kiều Khương chọn một bộ phim cũ, lúc nhỏ nàng từng xem với Cao Kim Lan, bây giờ xem lại, Cao Kim Lan thỉnh thoảng vẫn nhớ tới những thước phim đó, bà kéo nàng lại nói: “Mẹ vẫn nhớ lúc đấy con ăn quýt làm văng khắp người mẹ... ha ha..." Kiều Khương cũng cười. Xem phim xong, Cao Kim Lan nằm trên sô pha cùng Kiều Khương kể về chuyện thú vị lúc nhỏ của nàng, Kiều Khương tựa vào vai bà, lặng lẽ nghe, hỏi: “Khi ấy mẹ có giận con không?” "Không." Cao Kim Lan lắc đầu, "Con nói đúng, khi ấy mẹ không đủ khả năng chăm sóc con, cũng không giàu như bố con, ông ta có thể chu cấp đủ đầy cho con, nhưng mẹ thì không.” "Mẹ." Kiều Khương ôm bà, giọng rất nhẹ: "Không gì có thể thay thế mẹ, dù nhiều tiền hơn, có điều kiện hơn cũng không quan trọng bằng mẹ." Thoáng chốc Cao Kim Lan nước mắt tràn mi, bà dùng mu bàn tay lau nước mắt, mỉm cười đưa tay vỗ đầu Kiều Khương: "Điều khiến mẹ tự hào nhất là sinh ra con, Khương Khương, dù tương lai ra sao, con nhất định phải sống cho tốt, sống cho tốt." Kiều Khương vùi mình vào lòng bà, gật đầu. Buổi tối, bạn thân Trương Vân Vân đến gặp Kiều Khương, cả hai ra ngoài ăn cơm. Các chuyên gia Trương Vân Vân giới thiệu đều ở nước ngoài, nhưng Kiều Khương không cân nhắc việc cho mẹ phẫu thuật nên từ chối. Nàng cắn ống hút uống nước, tay cầm nĩa cuộn mì trên đĩa: “Bà từng đến khoa ung bướu của bệnh viện chưa? Bệnh nhân trong phòng khóc, người nhà cũng khóc, mẹ tôi ở đó một tuần, đêm nào tôi cũng mất ngủ.” "Tâm trạng dì Lan khá tốt mà." Trương Vân Vân khẽ thở dài, "Nếu là người khác chưa chắc đã gồng gánh được." “Những ngày mẹ tôi nằm viện kiểm tra, mẹ còn mua ipad để xem phim truyền hình.” Kiều Khương nhếch môi, “Tôi cũng tưởng tâm trạng mẹ tốt, nhưng mẹ chỉ cố nhịn thôi, hôm kia về nhà, tôi gặp mẹ trốn trong bếp khóc.” "Mới hơn năm mươi, còn trẻ lắm, chắc chắn dì rất muốn thấy bà kết hôn sinh con, suy cho cùng là vì dì không nỡ xa bà." Trương Vân Vân nghĩ đến điều gì rồi lại thở dài, "Thật ra Lý Hiệu Lan nói không sai, những ngày còn lại nên đưa dì Lan ra ngoài nhiều hơn.” "Đừng nhắc tới gã trước mặt tôi." Kiều Khương cuộn mì cho vào miệng. "Gã chưa tới tìm bà à?" Trương Vân Vân mắng: "Không phải tên ngốc kia không biết bà ở đâu đấy chứ?" "Bà tới mời tôi ăn cơm hay tới khuyên tôi quay lại với gã?" Kiều Khương ném nĩa, vẻ mặt không vui nhìn bạn: "Bà thấy giờ tôi thiếu đàn ông lắm à?" “Lý Hiệu Lan rất tốt, tôi nói thật, được mấy thằng đàn ông quản chế được bà, gã cũng được xem là tên bạn trai nhị thập tứ hiếu, dù ngày đó gã nói sai, bà cũng không nên cứ vậy chia tay với gã.” một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp (1277 - 1367) thời Nguyên biên soạn, ở đây ý chỉ bạn trai tốt "Ngày mai tôi đưa mẹ đi chơi, bà có đi không?" Kiều Khương cầm điện thoại đứng dậy, "Muốn đi thì nhắn tôi cái tin, tôi đi đây." Trương Vân Vân kéo nàng: "Rồi rồi rồi, không nhắc đến gã nữa, tôi còn chưa ăn xong mà, bà chờ tôi đã." Kiều Khương khịt mũi ngồi xuống. "Ngày mai đi đâu chơi?" Trương Vân Vân hỏi. "Trang viên Thủy Quả (trái cây)." Kiều Khương bấm vào một trang web, đưa ra: "Trên núi, cách chỗ này không xa, mẹ tôi thích hái quả, bà muốn đi không?" "Đi đi đi." Trương Vân Vân cười như sao sáng, chọt tay hỏi: "Có thể đưa anh ấy đi cùng không?" “Vẫn chưa chia tay à?” Kiều Khương vặt một quả nho bỏ vào miệng. "Đi chết đi, bọn tôi làm gì có chuyện chia tay.” Trương Vân Vân tỏ vẻ mình là thiếu nữ hạnh phúc: “Mấy ngày trước anh ấy hỏi tôi muốn đi nước nào, tôi cảm thấy chắc chắn anh ấy muốn cầu hôn tôi." Kiều Khương hừ lạnh một tiếng, không ừ hử gì
0 bình luận